"Đi mua sắm với con trai không nhàm chán à?"
Uyển Lãng Thiên yếu ớt liếc nhìn Hạ Vũ Đình ở bên cạnh.
Anh ta mặt tràn đầy vui vẻ trả lời: "Có chăng?"
Đi mua sắm cùng con trai nhàm chán? Thế tại sao cứ nắm lấy anh không buông, chọn xong vợt cầu lông rồi còn không ngừng, từ trung tâm mua sắm đến phố đi bộ, đi dạo hơn hai tiếng đồng hồ.
"Thế sao cậu còn đi mãi không ngừng! Quay về trường thôi! Tôi sắp chết vì mệt rồi!"
Uyển Lãng Thiên tức giận trừng mắt nhìn Hạ Vũ Đình, tay anh không còn sức để xách đồ nữa rồi, hai bên cộng lại cũng phải hai mươi túi đồ.
Quần áo, giày thể thao, vợt cầu lông, cầu lông, sản phẩm bảo dưỡng, thiếu chút thì đến quần lót cũng mua luôn.
Hạ Vũ Đình muốn mua, nhưng bị Uyển Lãng Thiên lôi ra khỏi cửa hàng: "Đây là đồ cá nhân, lần sau tôi tự mình mua!"
"Cùng với con trai khác đi mua sắm đương nhiên là nhàm chán rồi, nhưng mà đi với cậu thì không."
Hạ Vũ Đình nói với vẻ mặt đương nhiên, chân thành.
"Cậu đây là kiểu tiêu chuẩn kép gì vậy?" Uyển Lãng Thiên xoay người soi gương, xác nhận rằng anh là một thằng con trai.
Hạ Vũ Đình cười mà không nói, lấy đi một nửa số túi trong tay anh: "Tôi giúp cậu gánh vác một phần."
"Cái gì mà giúp tôi gánh vác một phần? Trong đống đồ này chỉ có cây vợt cầu lông là của tôi, còn lại đều là của cậu hết." Uyển Lãng Thiên tức giận, đẩy hết đống đồ sang cho Hạ Vũ Đình.
Hạ Vũ Đình cau mày, đẩy một nửa số đồ lại: "Không phải, những cái này là mua cho cậu mà, nếu không thì sao tôi lại bảo cậu đi mặc thử? Tất cả đều là số đo của cậu."
Uyển Lãng Thiên sửng sốt một lúc lâu, sau đó nhìn lại số đồ trong túi.
Quả nhiên, mỗi cái áo, cái quần, đôi giày đều có hai phần!
Lúc Hạ Vũ Đình thanh toán, anh còn than thở trong lòng: Đúng là người có tiền, mua cái gì cũng phải mua hai phần, một cái treo lên để trưng bày à?
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Hạ Vũ Đình là mua cho anh một phần giống y như nhau.
Uyển Lãng Thiên giật mình, lúc này mới phản ứng lại sự việc kỳ lạ khi mua đồ.
Lúc Hạ Vũ Đình lựa chọn quần áo và giày, cậu ta luôn cầm tới ướm thử cho anh trước, còn hỏi nhân viên trong tiệm: "Cảm thấy thế nào, cậu ấy mặc lên đẹp không?"
Chị nhân viên ở mỗi cửa hàng đều cười đặc biệt ngọt ngào và đầy ẩn ý, khen ngợi: "Đẹp, đẹp trai như vậy, mặc cái gì cũng đẹp."
Sau đó, Uyển Lãng Thiên liền mang khuôn mặt đau khổ, không ngừng bị Hạ Vũ Đình đẩy đi thay áo, đổi quần, mặc thử vô số lần.
Lúc đó Uyển Lãng Thiên chỉ cho rằng tình địch đang hành hạ anh, rõ ràng biết anh phiền nhất là đi mua sắm, điều tra rất chi tiết, cố ý đối phó anh.
Thế nào cũng không nghĩ tới, Hạ Vũ Định là thành tâm thành ý tặng anh chỗ quần áo giày dép này.
Đây là tình tiết tổng tài bá đạo nào vậy!
"Tôi không cần, tôi làm gì mà phải mặc quần áo và đi giày giống y như cậu chứ?
Cũng không phải đang làm hoạt động của đội gì, chỉ là chơi đánh cầu lông