"Đến rồi?"
Hạ Vũ Đình đã thay quần áo thể thao từ sớm, vác vợt cầu lông, đón nắng sớm đi tới.
Uyển Lãng Thiên đang cúi đầu buộc dây giày, ngẩng đầu lên nhìn, cũng không biết là bị nắng sớm làm chói mắt, hay là bị khuôn mặt đẹp trai đến phát sáng của Hạ Vũ Đình lúc sáng sớm làm lóa mù mắt.
Ồ, cũng có thể là bị tiếng hét của các cô gái đang vây xem làm ồn đến choáng váng.
Tóm lại, anh ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ Đình một cái, cũng không chắc là dây giày có buộc chặt hay không, liền vội vàng đứng dậy, cùng tình địch đứng ngang nhau; không ngờ tới, anh bắt đầu hoa mắt, đầu choáng váng, chân lảo đảo.
Cái tình tiết quen thuộc này, rõ ràng là tình tiết anh đã từng tưởng tượng ra với Nghiêm Tiểu Linh, sao lại có chút không thích hợp?
Khi anh ngã xuống, bóng dáng Hạ Vũ Đình lao về hướng anh, tình tiết quen thuộc, nhưng đối tượng không phù hợp!
"Sao thế? Chưa ăn sáng hả? Thiếu máu à?"
Hạ Vũ Đình lo lắng đỡ anh, không, là trực tiếp mở hai cánh tay, ôm cả người anh vào trong ngực hắn một cách khoa trương!
Uyển Lãng Thiên không rảnh mà lo đỏ mặt, liền cúi đầu nhìn, hai tay Hạ Vũ Đình đang ôm lấy anh, vợt cầu lông vừa nãy hắn cầm đâu?
"Cậu, cậu cái tên khốn này! Sao có thể vứt cây vợt cầu lông đắt như thế xuống dưới đất?"
Cả cây vợt bị vứt trên đất bùn, khá lắm, lúc muốn vứt xuống, dù sao cũng phải chọn nơi có cỏ mà vứt chứ.
"Hả? Tại vì cậu sắp ngất xỉu rồi, tôi phải đưa cả hai tay ra ôm cậu.
"
Hạ Vũ Đình không để ý mà liếc nhìn cây vợt cầu lông đáng thương trên mặt đất, coi đó là chuyện đương nhiên.
Uyển Lãng Thiên tức đến nỗi đầu lại bắt đầu choáng váng.
Đây, đây là lỗi của anh rồi?
Đúng, có lẽ cũng là lỗi của anh, chẳng nhẽ trong hoàn cảnh này, anh còn phải cảm ơn Hạ Vũ Đình đã "anh hùng cứu mỹ nhân"?
Mới sáng sớm đã cùng tình địch diễn loại tình tiết buồn nôn này, Uyển Lãng Thiên hận không thể đem đoạn này xóa đi quay lại.
Đáng tiếc, cảnh tượng vừa mới xảy ra mấy phút kia đã in sâu vào lòng của các cô gái đang vây xem rồi.
"Aaaaa, cậu nhìn thấy chưa? Năng lực bạn trai của Hạ Vũ Đình bùng nổ kìa!"
"Haha, tuy người được ôm là Uyển Lãng Thiên chứ không phải mình, nhưng mình vẫn rất kích động thì phải làm sao giờ?"
"Các cậu không cảm thấy, hai người họ rất xứng đôi sao?"
Uyển Lãng Thiên mạnh mẽ đẩy Hạ Vũ Đình ra: "Nhanh đi nhặt vợt cầu lông lên, cậu như thế này có còn là vận động viên cầu lông chuyên nghiệp nữa hay không? Một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có, vợt cầu lông chính là sinh mệnh thứ hai của vận động viên cầu lông đó!"
Hạ Vũ Đình bị mắng, răn dạy một trận, ngoan ngoãn nhặt vợt cầu lông lên.
Anh vừa vuốt cây vợt, vừa dịu dàng cười, đi về phía Uyển Lãng Thiên: "Tôi thực sự không nhìn lầm, cậu vẫn còn thích cầu lông, chọn cậu làm đồng đội của tôi là rất đúng đắn.
"
Ai thích chứ, tôi là vì thâm nhập vào hang cọp thu thập thông tin của tình địch, thuận tiện chiếm hết thời gian của anh, để anh không có thời gian cùng Tiểu Linh nói chuyện yêu đương.
Uyển Lãng Thiên cười dương dương tự đắc: "Hừ, nếu đã tự tin nhứ thế, tới làm nóng người trước? Hai chúng ta đánh đơn một trận?"
Hạ Vũ Đình lắc lắc đầu: "Không được, trước khi đánh, vẫn còn một việc rất quan trọng cần phải làm.
"
Chạy chậm làm nóng người? Vận động thư giãn? Hay là chào hỏi, chụp ảnh chung với các cô gái đang không ngừng gào thét "Hạ Vũ Đình" kia?
Uyển Lãng Thiên không ngờ tới, bản thân đoán sai hoàn toàn.
"Tới đây, đây là bánh