Hạ Vũ Đình thực sự có tài năng, hai người đánh đơn vài trận, Uyển Lãng Thiên đã có hơi mệt mỏi.
"Cánh tay không có sức hả? Chiều cùng tôi đi phòng gym, đăng ký cho cậu bài tập tăng cường lực cánh tay.
Huấn luyện viên riêng của tôi rất am hiểu trong việc nhanh chóng cải thiện vấn đề này."
Hạ Vũ Đình đưa một chai nước khoáng cho Uyển Lãng Thiên, thấy anh vẫn còn đang xoa nắn cánh tay, rất chu đáo mà chuẩn bị giúp anh mở nắp chai.
Anh lại cũng không phải là con gái, để tình địch mở nắp chai cho thì còn gì là anh hùng hảo hán?
"Tôi vẫn còn sức để mở nắp, đừng có xem thường tôi."
Uyển Lãng Thiên vội vàng giật lấy, cũng là sợ lại bị các cô gái đang vây xem ở bên cạnh nhìn ra điều gì đó mập mờ.
Không ngờ cánh tay đau đến ngoài sức tưởng tượng, tay vừa run vừa bị nắm lấy, chai nước bị đẩy ra.
Chính vào lúc đó, Hạ Vũ Đình đã mở nắp chai nước khoáng rồi, làn nước trong suốt cứ thế toàn bộ hất lên người Hạ Vũ Đình.
Biết mình gặp rắc rối, Uyển Lãng Thiên liền vội vàng đưa khăn lông của mình ra, nhưng người ta không nhận mà đưa chai nước còn dư lại một nửa cho anh, hào sảng nói: "Cởi ra là được rồi."
Giữa nơi đông người, Hạ Vũ Đình liền bắt đầu cởi.
Không ngoài dự đoán, tiếng hét của các cô gái lại vang lên rồi.
Uyển Lãng Thiên một tay cầm chai nước, một tay cầm khăn lông, bị cơ bụng tuyệt vời của Hạ Vũ Đình làm giật mình.
Thật sự là mặc quần áo thì gầy, cởi đồ thì toàn là cơ bắp.
"Haiz, áo thấm nước quá tốt rồi, vẫn bị dính lên người này.
À, khăn lông."
Hạ Vũ Đình cúi đầu nhìn cơ bụng của mình, nhân tiện nhìn chằm chằm khăn lông ở trong tay Uyển Lãng Thiên, lập tức kéo qua lau.
"Chụp nhanh! chụp nhanh! Có nhìn thấy không? Uyển Lãng Thiên đang giúp Hạ Vũ Đình lau nước trên cơ bụng kìa!"
Khách quan mà nói thì lời miêu tả cảnh tượng này của các cô gái là đúng, nhưng khi truyền đến tai Uyển Lãng Thiên thì như thế nào cũng cảm thấy như văn 18+ vậy.
"Hừ, cậu tự mà lau! Làm gì mà còn nắm tay tôi?"
Cũng không biết là Hạ Vũ Đình cố ý hay là vô tình mà trực tiếp cầm tay của tôi chứ không phải là cầm khăn lông, vì thế mới trở thành cảnh tượng mà các cô gái tưởng tượng.
"Đừng tính toán chi li, tôi bị ướt như thế này không phải là do cậu à?"
Rốt cuộc là ai tính toán chi li chứ? Là anh cứ muốn giúp tôi mở chai nước, là anh kéo tôi đến đánh cầu lông, không phải tất cả đều là do Hạ Vũ Đình anh cầm đầu à?
Uyển Lãng Thiên tức giận ném chai nước, xoay người rời đi, Hạ Vũ Đình ở phía sau hô: "Này, hôm nay mới luyện có một lúc."
"Cánh tay của ông đây sắp đứt đến nơi rồi, không luyện nữa!"
Uyển Lãng Thiên nổi giận đùng đùng đi về ký túc xá, vừa mới tắm xong, tinh thần tốt hơn chút; thì Tần Thanh Vân lại mang về một tin xấu động trời.
"Cậu xem, góc chụp này quá ám muội, chẳng lẽ cậu thật sự bị Hạ Vũ Đình sàm sỡ? Đây còn là nụ hộn đầu của cậu nữa đúng không?"
Tần Thanh Vân hai mắt sáng rực lướt những bức ảnh đang được lan truyền trên diễn đàn trường, các nhóm chat.
Đây không phải là bị chụp trộm sáng nay à?
Tốc độ tung tin đồn thật đáng kinh ngạc!
"Nghĩ thôi đã biết là hiểu lầm rồi.
Cậu ta cướp bánh bao của tôi, hiệu lầm đều là do góc chụp tạo thành."
"Ồ? Thật không? Tôi còn cho rằng mối quan hệ của hai người trở nên tốt hơn, trở thành quan hệ có thể miệng đối miệng cùng nhau chia sẻ một cái bánh bao rồi cơ chứ."
Tần Thanh Vân còn cố ý nói như mình có chút ghen tị.
Uyển Lãng Thiên nhảy dựng lên muốn đánh hắn, thì mới phát hiện cánh tay không phải là đau nhức bình thường đâu.
"Á, có người gõ cửa." Tiếng gõ cửa đã cứu Tần Thanh Vân khỏi bị đánh, cậu ta vội vàng chạy ra mở cửa.
Hạ Vũ Đình đã đổi sang một bộ quần áo thoải mái, tay cầm một lọ thuốc đen xì xì: "Tôi tới giúp đồng đội bôi rượu thuốc."
Mặc kệ Uyển Lãng Thiên có đồng ý hay không, cũng không để ý đến ánh mắt không nói nên lời của Tần Thanh Vân, Hạ Vũ Đình đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, kéo cổ áo của Uyển Lãng Thiên xuống, dùng lực xoa.
Nếu mà cảnh tượng này bị các fan của Hạ Vũ Đinh nhìn thấy, sợ rằng "hiểu lầm" này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Uyển Lãng Thiên đã đánh giá thấp trí tưởng tượng, sức