"Có phải bệnh đau dạ dày do yếu tố thần kinh(1) của cậu tái phát không? Tôi lập tức đưa cậu đi bệnh viên cơ sở phía Bắc?"
(1)Yếu tố thần kinh: Stress, phẫn nộ, bực bội, khó chịu,! có thể làm niêm mạc dạ dày nhạt màu, giảm tiết dịch và giảm nhu động.
Hạ Vũ Đình mặt đầy lo lắng, một tay chặn ngang đem Uyển Lãng Thiên bế lên.
"Tôi tự đi!"
Uyển Lãng Thiên bụng co quắp vì đau, phản kháng cũng vô hiệu.
Anh đau đến nhăn cả mặt, cuộn tròn cả người, như một chú mèo cuộn tròn trong mưa, bị Hạ Vũ Đình ôm vào trong lòng.
Tần Thanh Vân đang xách hai túi đồ ăn tới, suýt nữa thì bị Hạ Vũ Đình đang hùng hổ chạy va vào.
"Hả? Các cậu đi đâu vậy? Không đúng, cậu ôm người anh em của tôi đi đâu đó?"
Khi bình tĩnh lại, người anh em Uyển Lãng Thiên của cậu đã bị Hạ Vũ Đình bế kiểu công chúa chạy xa rồi.
Tần Thanh Vân nhìn đống đồ ăn trong tay: "Hai người lập đội đánh đôi, đánh ra ăn ý để chỉnh tôi à? Bảo tôi mua nhiều thức ăn như vậy cho chó hả?"
Uyển Lãng Thiên mặt đỏ như muốn nổ tung.
Bị tình địch bế kiểu công chúa, còn bị tên miệng rộng Tần Thanh Vân kia nhìn thấy, thì có lẽ ngày mai nó sẽ trở thành fanart rồi lan truyền rầm rộ trên diễn đàn trường!
"Hạ Vũ Đình, mau thả tôi xuống! Tôi có chân để đi!"
Để thể hiện sự nam tính của mình, Uyển Lãng Thiên nắm chặt tay, đập mạnh vào Hạ Vũ Đình.
Cơn đau dạ dày đã tiêu hao hết sức lực còn sót lại, nắm đấm của anh va vào Hạ Vũ Đình giống như nắm đấm của mèo, không những không có sự nam tính mà còn rất mềm mại?
"Đừng làm ồn, còn làm ồn nữa tôi đem cậu vác trên vai.
"
Hạ Vũ Đình ngang ngược quát lớn, Uyển Lãng Thiên ngay lập tức nhớ lại cảnh bị Hạ Vũ Đình Kabe-don vào lần đầu gặp mặt.
Suýt nữa thì quên, Hạ Vũ Đình mà bá đạo lên thì anh thắng không nổi.
Uyển Lãng Thiên im lặng, dạ dày vốn dĩ đang đau nhói từng cơn, so với bị vác như bao tải, thì vẫn là bị bế kiểu công chúa thoải mái hơn.
Nhắm mắt lại, nhịn một chút liền qua đi!
Uyển Lãng Thiên đột nhiên mở mắt, không đúng nha: "Hạ Vũ Đình, làm sao cậu biết tôi bị đau dạ đay do yếu tố thần kinh?"
Hạ Vũ Đình rõ ràng là bị nghẹn lại, anh cau mày, mím môi, ánh mắt né tránh.
"Nhìn giống, cậu một ngày ăn ba bữa đầy đủ như vậy, còn không phải vấn đề do ăn uống.
"
Nói cũng có lý, nhưng Uyển Lãng Thiên vẫn nghi ngờ mà nhìn chằm chằm anh: "Ồ, cậu giỏi như vậy, sao không đi làm thám tử mà lại đi chơi cầu lông? Thật đáng tiếc.
"
Hạ Vũ Đình cười nhẹ, lông mày đang cau lại giãn ra, cúi đầu nhìn Uyển Lãng Thiên trong ngực.
"Khả năng hùng biện như vậy, cậu không báo danh tham gia cuộc thi tranh biện cũng rất đáng tiếc đấy.
"
Hai người đấu võ mồm, tranh cãi, Uyển Lãng Thiên cảm thấy những cơn đau nhức trong dạ dày giảm dần.
Haiz, bao nhiêu năm rồi, cái bệnh đau dạ dày do yếu tố thần kinh này vẫn như cũ.
Xét cho cùng, thì cũng trách Hạ Vũ Đình, cứ muốn lôi anh đi đánh cầu lông.
Nếu không đánh cầu lông, thì đã không phải chịu sự đau đớn này.
Uyển Lãng Thiên ấn bụng, đây mới là nguyên nhân thật sự của việc anh từ bỏ chơi cầu lông sau khi lên đại học.
Anh cảm thấy bản thân đã đạt đến giới hạn trên con đường cầu lông rồi.
Từ nhỏ, anh đã bị ông nội, bố bắt đi luyện chơi cầu lông, đạt càng nhiều thành tích và danh hiệu, thì anh lại phải gánh vác càng nhiều sự kỳ vọng và áp lực.
Sau khi nhận được đặc cách của trường đại