Uyển Lãng Thiên ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh của bệnh viện đại học, truyền dịch giảm đau bụng và truyền glucose.
Mấy ngày hôm nay luyện tập với cường độ cao khiến anh rất mệt, khi cơn đau giảm đi, thì anh chìm vào giấc ngủ.
Hạ Vũ Đình cẩn thận đưa tay giúp anh chỉnh lại phần tóc mái ướt đẫm mồ hơi lạnh lộn xộn.
"Cậu muốn làm gì với anh em của tôi?"
Chỉ số thông minh của Tần Thanh Vân lên mạng, gọi điện thoại cho Uyển Lãng Thiên nhiều lần, có lẽ cũng đoán được bệnh đau dạ dày của anh tái phát, thế là vội vàng chạy đến bệnh viện.
Vừa nhìn thấy Hạ Vũ Đình lén lút chơi đùa tóc và mặt của Uyển Lãng Thiên, anh lập tức nhảy ra bảo vệ người anh em của mình.
"Ồ, tôi biết rồi, cậu muốn đánh lén?"
Tần Thanh Vân chỉ vào Hạ Vũ Đình, vẻ mặt bất ngờ khi đã phá được án.
Hạ Vũ Đình bị doạ tới mức mặt xanh mét, còn đang băn khoăn không biết nên giải thích như thế nào, thì Tần Thanh Vân bắt đầu cười chế nhạo.
"Hừ, thật không nhìn ra! Cậu, cái tên tình địch này thật là âm hiểm, thế mà dám đánh lén mặt anh em của tôi, làm cậu ấy bị huỷ dung, thì cậu sẽ không còn đối thủ nữa, đúng không?"
Hạ Vũ Đình thở phào nhẹ nhõm, rồi lại dài mặt: "Cậu ấy vừa mới ngủ, đừng vó làm ồn như vậy, ảnh hưởng đến cậu ấy nghỉ ngơi.
"
"Đúng vậy, y tá cũng nói là không thể có quá nhiều người trong phòng bệnh, sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân.
" Tần Thanh Vân vừa nói, vừa làm ra động tác mời Hạ Vũ Đình rời đi.
"À, đó là lời y tá nói với cậu, còn không nhanh cút?"
Cút? Tần Thanh Vân xoa xoa lỗ tai, cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Lại nhìn vào mắt Hạ Vũ Đình, cậu ta sắp lấy dao ra giết người rồi.
"Đi, tôi đi là được rồi, nhưng cậu sẽ không làm gì xằng bậy với anh em của tôi chứ?"
Tần Thanh Vân lo lắng mà liếc mắt nhìn Uyển Lãng Thiên, để cậu ấy ở chung với tình địch, thế nào cũng cảm thấy không an toàn.
"Y tá nhiều như thế, đây còn là bệnh viện của đại học, tôi có thể làm gì được?"
Hạ Vũ Đình tặng hắn một ánh mắt xem thường: "Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy, việc cậu ấy bị đau dạ dày ngã ra cũng là trách nhiệm của tôi.
"
Sau khi Hạ Vũ Đình cho Tần Thanh Vân ánh mắt xem thường, anh cúi đầu nhìn Uyển Lãng Thiên, sắc mặt thay đổi trong một giây, khuôn mặt tràn đầy ôn nhu và thâm tình.
Tần Thanh Vân vỗ vỗ đầu, chắc hẳn là do bản thân mình quá buồn ngủ rồi, lỗ tai không tốt, mắt cũng bắt đầu sinh ra những ảo giác kỳ lạ.
"Được, vậy anh em của tôi nhờ cậu chăm sóc.
"
Tần Thanh Vân xách túi đồ ăn lên định rời đi, chợt nghĩ tới điều gì đó, quay người nhét vào Hạ Vũ Đình.
"Anh em của tôi có nước đường Glucose, cậu ăn một chút đi.
"
Hạ Vũ Đình có hơi ngạc nhiên, thụ sủng nhược kinh mà nhìn Thần Thanh Vân, lát sau lại trở lên cảnh giác: "Chắc không phải là bỏ thêm thứ gì vào trong đấy chứ, muốn giúp anh em của cậu chính đốn tình địch tôi đây?"
"Tôi và anh em của tôi đều là những người đàn ông quang minh chính đại, tâm địa lương thiện! Chậc, nếu không phải anh em của tôi đặc biệt dặn dò tôi mua nhiều một chút, nói những món này đều là món cậu thích, bảo tôi mua chúng, thì tôi sẽ không mua nhiều