Editor: Nổ (Team Lạc Hoa Lâu)
Điện thoại di động rung không ngừng, ngừng rồi lại đổ chuông, liên tục nhiều lần.
Thẩm Tư Phi lại không có sức lực trả lời.
Từ khi anh biết rõ giới tính của mình, anh đã tin rằng mình sẽ không bao giờ khuất phục trước bản tính và bản năng của Omega, đến khi kì phát tình bỗng nhiên ập đến.
Ngay cả nắm đấm cũng không đủ sức nắm chặt.
Không có sức lực để phản kháng, như là kẻ yếu đầu hàng xin khoan dung.
Cảm giác này so với kì phát tình, chính là khó nhịn đến sụp đổ.
Anh thà chết cùng với mẹ mình hơn mười năm trước, còn tốt hơn là bị Dư Minh Viễn làm nhục.
Nhưng tin tức tố Alpha phía sau càng lúc càng rõ ràng, bản năng làm cho anh mong đợi một điều gì đó, nhưng mà trong lòng cực kỳ chán ghét mùi vị của đối phương.
Anh chưa bao giờ chán ghét giới tính của mình như thế.
Dư Minh Viễn vươn tay túm lấy cổ áo anh.
Bỗng nhiên có một luồng ánh sáng chiếu tới, cực kỳ chói mắt, khiến hắn ta phải giơ tay lên che mắt.
Tiếng còi xe chói tai cùng với tiếng ma sát của lốp xe trên mặt đất truyền tới, Dư Minh Viễn cau mày, mặt lộ vẻ tức giận.
Kẻ hồ đồ nào lại đi nhầm vào nơi này, không biết đây là khu của nhà giàu sao, cái loại này tốt nhất không nên tự cao tự đại, cố tình gây sự! Huống hồ vẫn còn đang ở cổng lớn Thẩm gia! Hắn ta nhất định phải dạy dỗ một trận.
Thẩm Tư Phi mới vừa rồi không thể giãy dụa bỗng nhiên phát lực đẩy hắn ta ra, đẩy cánh cửa đang khóa ra!
Khoá sắt va chạm mạnh phát ra âm thanh chói tai, cả người Thẩm Tư Phi nhào về phía trước, nặng nề đập lên cửa sắt mở một cái khe, Dư Minh Viễn vừa mới ổn định chân vội vươn tay, như là bắt lấy con mồi đang muốn phá tù thoát ra.
Nhưng mà hắn ta bắt hụt.
Một người đàn ông mặc âu phục giày da đi tới kéo lấy Thẩm Tư Phi, khuôn mặt điển trai của hắn cực kỳ âm trầm, trong ánh mắt bình tĩnh nhưng chứa đầy ngọn lửa cuồng bạo, hiện ra giống như ác ma.
Khí thế hung hãn, quanh thân bao phủ một tầng lạnh lẽo nguy hiểm, khiến người ta không thể không lùi bước.
Dư Minh Viễn không biết người này, nhưng trực giác không lầm, thì hắn ta cảm nhận được trên người đối phương để lộ ra một loại hơi thở máu lạnh, chết chóc nào đó mà hắn ta không thể đụng đến, làm cho hai chân hắn ta như nhũn ra, giống như một con chó răng còn chưa mọc hết, lập tức không dám sủa bậy.
Dư Minh Viễn hít một hơi thật sâu lấy thêm can đảm: “Cái… Cái tên thần kinh từ đâu tới! Chỗ này là Thẩm gia! Thả người ra cho tao!”
Hạ Tây Châu dán lại sau lưng Thẩm Tư Phi, đem tay người kia đặt vào lòng bàn tay mình, hai mắt híp lại, cằm khẽ nâng lên, vẻ mặt trầm xuống, Tôn Vi Giai biết rõ, ông chủ cô thật sự nổi giận, hơn nữa là rất tức giận.
Thẩm Tư Phi ngửi được tin tức tố linh sam, cả người dễ chịu không ít, anh hít một hơi thật sâu, dường như hơi tỉnh táo lại, trăm mối ngỗn ngang cảm xúc, nói: “Rời khỏi đây trước.”
Rời đi trước, lại nghĩ cách đối phó với kì phát tình đòi mạng này.
Đã đủ khó chịu, anh không muốn phát tình trước mặt mọi người.
“Thằng nhóc con ở đâu đến?” Giọng điệu của Hạ Tây Châu ở trong màn đêm bỗng nhiên trở nên không rõ ràng, lắng đọng như nhiễm huyết khí.
Cảm nhận được hơi thở đầy sát khí, “Dám đụng đấy cậu ấy một lần nữa xem, đụng một lần, sẽ chặt một chân mày.”
“Mày.
Con mẹ mày bệnh thần kinh ở đâu tới!” Dư Minh Viễn muốn xông tới đoạt lại người trong ngực của hắn, nhưng đột nhiên có hai vệ sĩ đi tới, đè cả người hắn ta lại.
Dư Minh Viễn một bên giãy dụa một bên gào thét: “Chúng mày biết tao là ai không?! Đại thiếu gia Dư gia! Chúng mày mau thả tao ra! Bằng không tao sẽ nói cho cha tao biết…”
Tôn Vi Giai cười lạnh một tiếng, không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn, nhét vào miệng hắn ta, Dư Minh Viễn trợn mắt lên, cả người giận đến phát run.
Ban đầu hắn ta lên kế hoạch chơi trò săn bắt ở Thẩm gia, chờ con mồi đầu hàng thì mang về nhà, hắn ta cố ý đuổi hết người hầu và vệ sĩ đi, tắt hết camera, không ngờ lại nhận lấy hậu quả cực kỳ thảm hại, lúc này không có ai giúp đỡ, căn bản không có cách nào ngăn cản Hạ Tây Châu dẫn người đi.
Ngược lại bản thân còn bị bắt, mặt mày hắn ta xám xịt, còn ăn một miệng mùi lạ.
…
Hạ Tây Châu nửa ôm Thẩm Tư Phi lên xe, nhưng rất nhanh hắn phải hối hận.
Tin tức tố mùi sữa thơm ngát của Omega tràn ngập trong xe, không ngừng kích thích hắn, làm cho Hạ Tây Châu cảm thấy bản thân như muốn nổ tung.
Chỉ cần kiềm chế và nghĩ biện pháp xoa dịu Omega đã đủ làm người ta đau đầu, hắn không có thời gian tức giận hay đau lòng.
Nhưng cố tình Thẩm Tư Phi cũng giống như không nhịn được, ở trong vòng tay hắn vặn vẹo không ngừng.
Từ trước đến nay khuôn mặt Thẩm Tư Phi luôn lạnh lùng, quần áo chỉnh tề, bây giờ lại làm ra dáng vẻ như vậy, dù đã gặp một lần ở quán bar nhưng lần này Hạ Tây Châu cũng không khỏi cảm thấy kinh diễm, còn có cảm giác hơi nóng.
Hạ Tây Châu thấp giọng nói: “Giảm điều hòa một chút.”
Tôn Vi Giai không dám nói lời nào.
Cô cảm thấy ông chủ mình đúng là thánh nhân.
Từ lúc bắt đầu lên xe, mặc kệ Omega trong ngực giãy dụa không ngừng, hắn vẫn như cũ không làm gì cả.
Thẩm Tư Phi chịu đựng cơn khó chịu một lúc, ý thức trấn tĩnh hơn, hô hấp nóng dọa người: “Có…Có thuốc ức chế không?”
Hạ Tây Châu dừng một chút, nói: “Thuốc ức chế… không còn tác dụng với cậu.”
Thẩm Tư Phi lặp lại lần nữa: “Thuốc ức chế.”
Nếu vẫn còn hy vọng, anh sẽ không dễ dàng khuất phục trước bản năng của Omega.
Hạ Tây Châu không lên tiếng, Tôn Vi Giai từ trong túi lấy ra một mũi tiêm đưa tới.
Thẩm Tư Phi chống đỡ cơ thể, vén tay áo lên, để Hạ Tây Châu tiêm thuốc ức chế vào.
Sau đó anh nhắm mắt lại, như thể đang chờ thuốc ức chế có tác dụng.
Lông mi anh ẩm ướt.
Sắc mặt ửng hồng, đôi môi bị cắn trắng bệch.
Anh nghe Hạ Tây Châu nói: “Tôi tìm bác sĩ cho cậu.”
Thẩm Tư Phi không trả lời, một đường mê man ngủ thiếp đi.
Anh chỉ nhớ rõ tin tức tố vị linh sam của Alpha vẫn luôn vờn quanh cơ thể mình, mang lại cho anh cảm giác vô cùng an toàn.
Không biết là do thuốc ức chế, hay được tin tức tố của Alpha vỗ về, cơn phát tình trong chốc lát dịu đi.
Nhưng chỉ một lúc mà thôi.
Kì dphát tình đến sẽ không dễ dàng kết thúc, chỉ dựa vào trấn an và thuốc ức chế là không đủ, hai người chỉ có đổ thêm dầu vào lửa, nó sẽ càng dữ dội hơn.
Nửa đường Hạ Tây Châu tạm thời mời tới một bác sĩ, lên xe suýt nữa bị tin tức tố hỗn loạn trong không khí hun đến ngất tại chỗ, bác sĩ xua tay nói: “Hạ tổng, phàm là có một chút kiến thức sinh học, đều biết tin tức tố đậm đến như vậy, kì phát tình tới, thuốc ức chế sẽ mất tác dụng, vẫn là mau chóng tìm một Alpha thì tốt hơn.”
Hạ Tây Châu: “Không có Alpha.”
Bác sĩ: “Kỳ quái, lẽ nào ngài không phải Alpha?”
Hạ Tây Châu: “Cậu ấy… chưa có bạn đời Alpha.”
Bác sĩ nói: “Vị tiên sinh này tuổi không còn nhỏ.
Thuốc ức chế vốn đã mất tác dụng rồi, mọi chuyện đã quá muộn, kiểu ép đến kì phát tình này đã mạnh lại càng mạnh, hơn nữa trên người cậu ấy có trợ hương, trước đây vị tiên sinh này đã từng trải qua không ít dằn vặt trong kì phát tình? Liên tục lạm dụng thuốc ức chế?”
Hạ Tây Châu lắc lắc đầu.
Bác sĩ nghi ngờ nhìn hắn: “Hoặc là bây giờ ngài dùng tin tức tố Alpha nhân tạo truyền vào, hoặc là cho cậu ấy một không gian riêng để bản thân tự mình trải qua.
Cái trước hiện giờ không có, cái sau…Ở mức độ này tôi sợ đầu óc sẽ bị cháy hỏng, nếu thoát khỏi cơ bản cũng trở thành kẻ đần độn.”
Bác sĩ buông lỏng tay.
Hai người kia ăn mặc cũng ra dáng lắm, sao nhìn cứ ngốc ngốc vậy.
Chiếc xe vững vàng dừng trước cửa nhà.
Đợt phát tình thứ hai lại tới, Thẩm Tư Phi hoàn toàn bị đánh gục.
Anh liều mạng ôm chặt Hạ Tây Châu, run rẩy vặn vẹo không ngừng, vùi cả đầu vào cổ Hạ Tây Châu, tham luyến mà ngửi mùi vị tin tức tố, trong miệng không kìm nén được phát ra những tiếng rên rỉ vụn vặt.
Hạ Tây Châu thật sự muốn nổ tung, hắn cảm giác lý trí của mình cũng nhanh chóng sụp đổ, tự chủ đang ở đứng trước bờ vực sụp đổ.
Tin tức tố của Omega đến kì phát tình đối với Alpha mà nói quả thật là sự cám dỗ.
Hạ Tây Châu tự mình bế anh lên, lúc đặt người lên giường, tình huống hoàn toàn mất khống chế.
Thẩm Tư Phi ôm lấy cổ hắn, nhất quyết không chịu buông ra, nhiệt độ trên cơ thể nóng dọa người.
Hạ Tây Châu đưa tay, chạm đến chiếc quần đã thấm ướt.
Tròng mắt hắn âm trầm như bóng đêm, dùng thanh âm khàn khàn nói: “Thầy Thẩm… Tôi là