Sáng sớm.
Thẩm Tư Phi xoa huyệt thái dương đau đớn rồi bò dậy.
Tuy bề ngoài nhìn còn trẻ tuổi, nhưng cơ thể của anh dường như không còn được như xưa.
Mấy ngày gần đây tối nào cũng ngủ muộn, tối hôm qua còn thức khuya để chấm bài, đầu đau như sắp nứt ra rồi.
Thẩm Tư Phi mở cổ áo, dấu vết sau gáy càng ngày càng mờ nhạt, đồng nghĩa với kí hiệu tạm thời sắp mất đi tác dụng.
Nói như vậy, sau khi kí hiệu tạm thời mất đi tác dụng, ngoại trừ ký ức, những thứ khác đều không bị ảnh hưởng.
Bởi vì mấy ngày nay Hạ Tây Châu liên tục thăm dò, Thẩm Tư Phi cũng không quá để tâm.
Trần Kim không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ có viện trưởng biết rõ, nhưng anh đã dặn dò viện trưởng không được chủ động nhắc đến chuyện đó với Hạ Tây Châu.
Năm đó Hạ Tây Châu muốn ra nước ngoài, anh đồng ý, hai bên tình nguyện, anh cũng không có tổn thất gì.
Sự thật chứng minh rằng những gì anh làm không phải là không có ý nghĩa, Hạ Tây Châu là người có đầu óc và quyết đoán, đúng là thích hợp với thế giới rộng lớn hơn.
Anh chưa từng nghi ngờ nhân cách Hạ Tây Châu tồi tệ, ngược lại cảm thấy Hạ Tây Châu rất tốt, ít nhất Hạ Tây Châu thú vị hơn so với Trần Kim.
Về phần những bức thư đó, vốn là viện trưởng Trần yêu cầu, từ lâu Thẩm Tư Phi đã không còn nhớ rõ mình viết những gì.
Anh cũng không để ý, đưa cho viện trưởng Trần.
Người gửi cũng không phải anh.
Tất nhiên là anh không nghĩ đến Hạ Tây Châu sẽ quan tâm đến những bức thư vụn vặt nhàm chán đó, điều đó rõ ràng không thể nằm trong kế hoạch cuộc đời của Hạ tổng.
Một khoản tiền quyên góp, năm đó trong suy nghĩ của anh, chẳng qua chỉ là lúc rảnh rỗi nhàm chán sinh lòng tốt…Một hồi tâm huyết dâng trào.
Những năm này Thẩm Tư Phi cũng quen biết không ít bạn bè, biết rõ sau khi kí hiệu tạm thời mất đi tác dụng, anh và Hạ Tây Châu sẽ dần dần không còn mối quan hệ gì nữa.
Thẩm Tư Phi lên lớp xong vẫn chưa về nhà, sau đó nhận được điện thoại của nhà họ Thẩm anh do dự một lát, vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Tư Phi à, là ta”, bên kia truyền đến giọng nói của Lý Thiến: “Ta có chuyện muốn nói với con”.
Thẩm Tư Phi ngừng một lát.
Thẩm Lương Bình gọi điện thoại cho anh cũng thường dùng số máy riêng trong nhà.
Bởi vậy nếu như sớm biết bên kia là Lý Thiến, anh chắc chắn sẽ không nhận.
Mặc dù mấy năm qua Lý Thiến vẫn luôn khách sáo với anh, thoạt nhìn như một người vô tội.
Nhưng trong lòng Thẩm Tư Phi có rất nhiều oán hận đối với bà ta.
Lý Thiến tựa hồ cảm nhận được anh không quá kiên nhẫn, trực tiếp nói: “Là thế này, trong nhà phát hiện một ít di vật của mẹ con, có muốn qua đây xem thử không?”
Lúc mẹ ruột của Thẩm Tư Phi qua đời, anh vẫn còn rất nhỏ, ngây thơ lại nhạy cảm, hoàn toàn không biết vẫn còn di vật gì.
Thẩm Lương Bình sẽ không giao cho một đứa bé như anh, đều đốt đi hoặc niêm phong cất vào kho.
Nhắc đến mẹ ruột Thường Mân, anh cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng: “Chờ tôi qua lấy”.
Hoàng hôn ráng màu chậm rãi bao phủ khắp mặt đất, một tầng ánh sáng nhu hòa.
Bên ngoài sân, một người đàn ông trẻ tuổi dáng người thon dài, mặc áo sơ mi trắng, anh giơ tay nhấn chuông cửa.
Người mở cửa là một người phụ nữ lạ mặt, không phải quản gia Trương vẫn luôn mở cửa cho anh, điều này khiến cho Thẩm Tư Phi phải xác nhận lại địa chỉ, mới yên tâm vào cửa.
Anh không thường xuyên đến nhà họ Thẩm, không quen thuộc mấy với người dọn dẹp trong nhà, cảm thấy đối phương rất xa lạ.
Người phụ nữ nói: “Thẩm tiên sinh hôm nay không có nhà, cậu cả trở về là muốn…?”
Thẩm Tư Phi khoát khoát tay, nhìn thấy Lý Thiến đứng ở sảnh lớn, sắc mặt bà ta hơi trắng, như là có hơi sốt sắng, trong tay cầm một tấm khăn màu trắng, quần áo chỉnh tề, giống như là chuẩn bị tiếp đãi một vị khách quý nào đó.
Lý Thiến nở một nụ cười cứng nhắc: “Tư Phi à, đồ đạc đúng là đang cất giữ ở trong kho.
Gần đây sửa sang lại gian phòng… thì phát hiện được”.
Thẩm Tư Phi cười lạnh nói: “Rốt cuộc là lúc dọn dẹp đột nhiên phát hiện, hay là cảm thấy không còn giá trị lợi dụng?”
Lý Thiến hít thở không thông, hít một hơi thật sâu mới chậm rãi trả lời: “Chuyện này làm sao có thể xảy ra chứ.
Lúc trước ba con có nhắc nhở, cố ý cất giữ tốt”.
Là một nhà kho, rất tối, Lý Thiến đứng ở cửa, nói: “Ta nghĩ ta đi vào… đi vào cũng không tiện, vậy ta ở đây chờ con”.
Thẩm Tư Phi chỉ “ừ” nhẹ một tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Bước vào liền ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt.
Mùi thơm này giống như phủ bụi đã lâu, nồng nặc làm người ta có cảm giác buồn nôn.
Thẩm Tư Phi không nghĩ nhiều, anh vươn tay bật đèn, sau đó sững sờ tại chỗ.
Căn phòng này rất giống với thư phòng của Thường Mân khi còn sống.
Căn phòng không nhỏ, có bàn và tủ quần áo, trong góc còn có giá vẽ.
Ngoài ra, các bức vẽ bà phác thảo được đặt trên giá.
Như là Thẩm Lương Bình cố ý muốn mô phỏng lại thư phòng của Thường Mân trong trí nhớ, lưu lại một gian phòng cực kỳ giống.
Thẩm Tư Phi mở ngăn kéo, đều là đồ trang sức mà Thường Mân lúc xuất giá mang đến, còn có quần áo trước kia của bà.
So với Thẩm Tư Phi tích góp lại ngày trước nhiều hơn một chút, vẫn còn đáng giá.
Đồ trang sức trải qua thời gian cũng không có thay đổi gì nhiều.
Bởi vì xuất thân của Thường Mân vốn không thấp, quần áo lúc trước kiểu mẫu và chất lượng đều là loại tốt nhất, thoạt nhìn vẫn còn nguyên kiểu dáng năm đó.
Một bộ sườn xám màu xanh nhạt của Thường Mân, cùng với vòng tay ngọc bích, Thẩm Tư Phi còn nhớ rõ này đó anh có xem qua trong ảnh, thế mà bây giờ sờ lên đã lạnh buốt một mảnh.
Trời sinh tính cách Thường Mân dịu dàng, lúc nắm tay, sờ đầu anh, ôm anh vào lòng, bàn tay đều rất ấm áp.
Thẩm Tư Phi hít một hơi thật sâu, làm giảm bớt cảm giác nhớ nhung và bi thương, anh xoa huyệt thái dương đau đớn.
Bận rộn cả ngày, tối qua lại ngủ muộn, bây giờ anh cảm thấy tuyến thể sau gáy của mình đau nhói, cả người đều rất nặng nề, muốn nghỉ ngơi.
Thẩm Tư Phi nhấc chân đi tới cửa, kéo tay cầm.
Không mở ra.
Thẩm Tư Phi bắt đầu lo lắng, thử mấy lần, nhưng vẫn không mở ra.
Một cơn ớn lạnh tê buốt truyền đến từ lòng bàn chân lan ra toàn thân, Thẩm Tư Phi nắm chặt tay nắm cửa, cố gắng hít thở sâu để bình ổn cảm xúc, nhưng phải nín thở.
Mùi hương kia có vấn đề.
Thẩm Tư Phi đột nhiên phản ứng lại.
Quản gia không ở đây, Thẩm Lương Bình cũng không ở đây, Lý Thiến lấy Thường Mân dụ anh đến, hết thảy đều là kế hoạch của Lý Thiến!
Thẩm Tư Phi cau mày, nặng nề gõ mấy lần vào cửa, thấp giọng quát: “Có ai không! Mở cửa!”
Có tiếng bước chân lộn xộn truyền tới, nhưng vẫn không có ai đáp lại, cũng không có ai mở cửa.
Thẩm Tư Phi lại đập hai lần, dán tai vào cửa nghe một lúc lâu, sau đó gằn từng chữ nói qua khe cửa: “Tôi không quan tâm các người có phải là người của Lý Thiến hay không.
Ba tôi không ở đây, chuyện này rõ ràng là không có sự đồng ý của ông ấy!”
“Nhà họ Thẩm do Thẩm Lương Bình làm chủ”, Thẩm Tư Phi nhấn mạnh: “Một khi chuyện này bị phát hiện, Lý Thiến vẫn là vợ Thẩm Lương Bình, nhưng các người thì sao?”
Người bên ngoài có vẻ hơi sốt sắng, truyền đến một vài lời nói vụn vặt.
Đầu Thẩm Tư Phi dán lên ván cửa.
Sau khi cơn ớn lạnh qua đi, cả người cũng bắt đầu toả nhiệt, tuyến thể truyền đến từng cơn đau nhói, cái nóng cùng với cục diện hỗn loạn làm cho ý thức càng lúc càng không rõ ràng.
Thẩm Tư Phi vừa muốn đi tìm chỗ tỏa ra mùi hương kia, cửa phòng bỗng chốc mở ra, hai chân anh mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ luôn xuống đất.
Người phụ nữ lạ mặt với vẻ mặt hoảng sợ đứng ở một bên, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, cậu cả…”
Gió thổi bay mùi hương quái lạ, nhưng lại không thể làm cho đầu óc Thẩm Tư Phi tỉnh táo lại, ngược lại anh càng cảm thấy nóng hơn.
…
Tôn Vi Giai ôm văn kiện, ăn mặc chỉnh tề, nâng mắt kính, nhưng vẫn không giấu được vẻ lo lắng.
Suốt một đường từ công ty ra ngoài, Hạ tổng của bọn họ vẫn lạnh mặt, không nói câu nào, vành môi lạnh lẽo cứng rắn, Tôn Vi Giai theo đối phương nhiều năm, nhìn thói quen này xem ra là tâm tình Hạ tổng không tốt.
Rõ ràng mới vừa ký vài hợp đồng, các dự án đến nay cũng hoàn thành tốt đẹp, công ty không ngừng phát triển, hoạt động cũng ngày càng tốt.
Mọi thứ đều đáng phải vui mừng.
Hạ Tây Châu ngồi ở ghế sau, hai tay đặt trước người, mắt rủ xuống, vẻ mặt nghiêm nghị mà lạnh lùng, như thể đang đối mặt với một chuyện kinh thiên động địa nào đó.
Chiếc ô tô màu đen xe dừng trước viện phúc lợi.
Hai ngày trước viện trưởng Trần ra ngoài du lịch, vừa mới trở thành thông gia với ông bà Ôn, hai nhà ở chung vô cùng hòa thuận.
Lúc trở lại, viện trưởng Trần vẫn vui cười hớn hở, tâm trạng rất tốt.
Lúc Hạ Tây Châu đến, viện trưởng Trần đang kể chuyện xưa cho một cậu bé, dỗ bé nói: “Hôm nay nói đến đây thôi nha, ta có khách…”
Cậu bé bĩu môi vô cùng tủi thân: “Những bạn khác có thể nghe viện trưởng kể hai câu chuyện, con chỉ được nghe một câu chuyện, thật không công bằng”.
Viện trưởng Trần khom lưng sờ sờ đầu cậu bé: “Lần sau ta kể cho con bốn câu chuyện.
Đừng nói cho những bạn nhỏ khác, ngoắc tay, không được nuốt lời”.
Cậu bé lập tức vui mừng chạy đi.
Viện trưởng Trần duỗi thẳng thắt lưng, tươi cười chào hỏi: “Tây Châu hả, lại đây ngồi đi.
Trà lần trước cháu đưa cho ta thật sự uống rất ngon, nào, đến đây nếm thử đi”.
Hạ Tây Châu cầm tách trà lên nếm thử, mùi vị có hơi đắng nhưng lại cực kỳ thơm, hắn nói: “Viện trưởng Trần, cháu đi thẳng vào vấn đề, lần này qua đây, thật ra là muốn hỏi ngài chuyện này.”
“Không cần khách sáo như thế, gọi bác là được rồi”, viện trưởng Trần nói: “Cháu nói đi, muốn hỏi chuyện gì?”
Hạ Tây Châu hơi nghiêng đầu, Tôn Vi Giai lấy ra một lá thư từ trong túi văn kiện, đặt ở trên bàn.
Hạ Tây Châu nói: “Lúc trước cháu dựa vào trợ