Thẩm Tư Phi bởi vì thấy việc nghĩa hăng hái làm, nổi tiếng khắp trường học một lần. Ngay cả trang đầu trên trên diễn đàn cũng liên tục có vài bài đăng liên quan đến cậu.
"Đưa bạn đi bái thầy Thẩm dạy lớp 12 cực kỳ thần bí"
"Đầu bảng thầy giáo nam thần Nhất Trung"
"Kinh sợ! Thầy giáo này là nam thần của tôi"
Nhưng mà bài đăng quá ít, chỉ có vài tấm ảnh chụp trộm cùng với ảnh trên mạng trường, cùng với giới tính thứ hai là Omega, cái khác như bối cảnh gia đình, có độc thân hay không, không ai biết.
Có tin tức ngầm nói Thẩm Tư Phi có bạn trai, mà bản thân cậu không thừa nhận, cũng không đưa bạn trai xuất hiện trong sân trường, nên không ai dám tra cứu.
Sự việc được ghi lại trong hồ sơ, không thể nghi ngờ là chuyện quang vinh. Mà cũng vì thế, Thẩm Tư Phi bị bệnh viện kéo vào trọng điểm để ý bị ép cách mỗi mười ngày đi kiểm tra một lần, người ta còn gửi lệnh cấm Omega có dự định phá thai cho cậu.
Thẩm Tư Phi thậm chí còn hoài nghi nếu như mình còn làm hành động nguy hiểm gì nữa, bác sĩ sẽ nói cho Alpha của cậu biết.
Cuối tuần này, Thẩm Tư Phi đến nhà Hạ Tây Châu.
Đã nói giả vờ yêu đương, hôm nay phải nghe Hạ lão gia gọi video.
Hạ Tây Châu: Đồ ăn làm thêm rồi, em tiện thì đến đây ăn cơm trưa đi.
Vô sự lấy lòng, vô gian tức đạo. Thẩm Tư Phi đắn đo suy nghĩ, canh đúng giờ cơm đi qua.
Có lời mà không tranh mới là ngu. Hạ Tây Châu cầm cơm cho cậu nhiều lần như vậy, cậu đã quen thuộc từ lâu.
Hạ gia sạch sẽ trước sau như một, ngày nào cũng có người đến quét tước, sáng sủa sạch sẽ, vô luận đến bao nhiêu lần cũng giống như nơi không hay có người ở, ít đi sức sống.
Trên bàn có một tờ báo, người mở cửa là dì nấu cơm, Hạ Tây Châu không ở nhà.
Dì đó nói: "Hạ tiên sinh đến công ty, nếu ngài đói bụng thì có thể ăn cơm trưa trước."
Thẩm Tư Phi lắc đầu, "Không cần, cháu chờ anh ấy vậy."
Dì đó đáp một tiếng, hết việc, rời đi.
Qua nửa tiếng, Hạ Tây Châu gọi điện thoại: "Trong tủ lạnh có bánh ngọt mới mua sáng hôm nay, sau khi em ăn cơm trưa xong nghỉ ngơi nửa tiếng là ăn được."
Thẩm Tư Phi nói: "Tôi vẫn chưa ăn cơm, sao anh vẫn chưa về?"
Hạ Tây Châu sửng sốt: "Em không đói bụng à? Dì nấu cơm xong chưa?"
Nào có lý chủ nhà chưa về, khách đã ăn trước.
Hạ Tây Châu hiểu ra: "Thầy Thẩm, ở nhà tôi đừng coi mình như người ngoài."
Không biết tại sao, đề tài của người này luôn ái muội như vậy. Thẩm Tư Phi: "... Thế thì thất lễ quá."
Hạ Tây Châu nói: "Thất lễ là tôi, đã hẹn hôm nay cùng ăn cơm, kết quả công ty đột nhiên có chuyện gấp. Cho nên em không trách tôi là tôi đã cảm ơn trời đất." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi hỏi: "Anh thường ăn cơm không quy luật như vậy sao?"
Hạ Tây Châu không nhắn lại. Chắc là đang bận.
Thẩm Tư Phi ăn cơm trưa, lại đợi thêm một lát Hạ Tây Châu mới về.
Hạ lão gia đã giục hai lần, Hạ Tây Châu lập tức mở video. Trước khi kết nối được, hắn quay đầu nhìn Thẩm Tư Phi: "Luyện thêm một lần, em nên gọi tôi là gì?"
Hai người ngồi rất gần máy tính, Hạ Tây Châu hơi kề sát vào cậu, hô hấp ấm áp phả vào vành tai Thẩm Tư Phi, ngứa, như là nói nhỏ bên tai.
Tai Thẩm Tư Phi nóng lên, cậu nói: "Hạ tiên sinh."
Hạ Tây Châu dời mắt, video đã kết nối.
Hạ lão gia đã cao tuổi, tóc hoa râm, trên mặt toàn là nếp nhăn, bởi vì trước đó bị bệnh nằm viện, thoạt nhìn càng già hơn, nhưng sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt tràn ngập ý tứ dò xét.
Ánh mắt ông lướt qua Thẩm Tư Phi, giọng già nua, ngữ khí không tốt lắm: "Người này là Thẩm tiên sinh?"
Tuy rằng bởi vì cách màn hình, ít nhiều gì cũng có chút không chuẩn, mà vốn sắc đẹp cậu quá tốt, nhìn mặt thôi vẫn làm người ta kinh diễm.
Hạ lão gia từng gặp nhiều người, vô luận nam nữ gì thì bạn đời đối với cháu trai duy nhất của ông, ông cũng không hy vọng đối phương quá đẹp, chỉ cần hiền lương thục đức, không có gì nổi trội, có thể sinh con, không gây sự là được.
Bởi vậy cái nhìn đầu tiên của ông với Thẩm Tư Phi không quá tốt.
Thẩm Tư Phi đúng mực, chào hỏi.
Hạ lão gia nói; "Tây Châu, con đi trước, ông tâm sự riêng với Thẩm tiên sinh."
Mặt mày Hạ Tây Châu khẽ động: "Ông..."
Hạ lão gia nói: "Làm sao, lại không nghe lời ông? Ông nhớ trước đây, con rất nghe lời ông."
Thẩm Tư Phi cúi đầu, ngữ khí của ông căn bản không như một ông nội từ ái với cháu mà chỉ có sự nghiêm khắc của người bề trên. Thẩm Tư Phi nghiêng đầu, đè mu bàn tay Hạ Tây Châu lại, nói: "Hạ tiên sinh, anh mới hết việc ở công ty về, đừng ở đây với em, đi xuống ăn cơm trước đi."
Hạ Tây Châu cúi đầu nhìn cậu, nhìn thấy trong đôi mắt cậu chỉ có bóng dáng một mình mình.
Thẩm Tư Phi cười khẽ: "Đừng quên hâm nóng lên."
Lòng bàn tay của cậu hơi nóng, lại như đốm lửa.
Hạ Tây Châu thu bớt khí thế, bóp lòng bàn tay cậu, đứng dậy nói: "Anh đi trước."
Thẩm Tư Phi ngồi xuống trước máy tính, "Ông nội, cháu có thể nói với ông chuyện của cháu và chủ tịch Hạ, nhưng nghe nói qua nửa tiếng sau phải ông nghỉ trưa, chúng ta nói ngắn gọn chứ?"
Ông Hạ: "Cậu rất thích cháu tôi? Thích nó ở chỗ nào?"
Thẩm Tư Phi không đổi sắc, mặt đầy thâm tình: "Cháu thích tất cả của anh ấy. Cháu nhất kiến chung tình với anh ấy."
Ông Hạ nghi ngờ nhìn cậu, "Không phải bởi vì tiền?"
Thẩm Tư Phi nói: "Chắc ông đã tìm hiểu qua gia thế và nghề nghiệp của cháu. Tiền tài, cháu không muốn phủ nhận sự quan trọng của nó, mà chưa bao giờ là phương thức sống mà cháu theo đuổi."
Thẩm gia mặc dù đang xuống dốc, mà vẫn là phú hào một phương. Danh tiếng và vinh quang của Thường gia năm đó càng có thể sóng vai với Hạ thị. Vế sau, là chỗ ông Hạ đặc biệt thoả mãn với cậu ngoại trừ giới tính thứ hai. Xuất thân môn đệ thư hương, mà đã sa sút, vô cùng dễ khống chế.
Ông Hạ nói: "Thú vị. Nhưng tôi nói với cậu chuyện khác."
Thần sắc Thẩm Tư Phi có chút nghiêm nghị.
Ông Hạ: "Nó mới về trễ à? Bởi vì tôi cho nó chút phiền toái nhỏ ở Trung Quốc. Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, phần lớn quyền lực Hạ gia ở trong tay nó, quyền lực hạt nhân của nó vẫn ở trong tay tôi."
Thẩm Tư Phi cười nói: