Thẩm Tư Phi ngẩn ra, nhớ tới lý tưởng chọn bạn đời của Hạ Tây Châu là Beta, tỷ lệ rất nhỏ, đúng là không có cách nào có con.
Nhưng không biết Hạ Tây Châu... có thích trẻ con không. Tuy rằng bản thân hắn nhìn lạnh lùng cực kỳ.
Cậu khẽ gật đầu, dời ánh mắt đi trước.
Hạ Tây Châu nhìn bóng lưng cậu, không lên tiếng.
Đến cửa nhà, Thẩm Tư Phi nói: "Đúng rồi, tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện. Có thể tìm luật sư đáng tin cho tôi không, tôi không có nhân mạch ở phương diện này."
Hạ Tây Châu trầm tư một chút: "Chuyện di sản của mẹ ruột em?"
Thẩm Tư Phi nói: "Năm đó di chúc viết là quyên góp hết, tôi hoài nghi Thẩm... Thẩm Lương Bình chiếm thành của mình. Tôi chỉ có thể nghĩ đến cách này."
Hạ Tây Châu khẽ gật đầu, tìm một luật sư đầy đủ năng lực, không bị Thẩm gia uy hiếp, rất đơn giản.
Hắn hỏi: "Hận không?"
Thẩm Tư Phi sửng sốt một chút, "Hả?"
Hạ Tây Châu nói: "Bạc đãi em."
Thẩm Tư Phi nói: "Không hận có oán. Nếu như tôi nói không hận ông ta, hiển nhiên anh sẽ không tin. Trước đó tôi khờ dại cho là có thể ngụy trang thành chẳng có gì xảy ra, mở một mắt nhắm một mắt, trên thực tế mâu thuẫn vẫn như cũ. Hiện tại bọn họ ở trong lòng tôi đã chẳng là gì."
Trước kia cậu cố kỵ vì Thẩm Lương Bình không cắt chi phí ăn uống lúc cậu thành niên, cậu vẫn được ông nuôi nấng lớn lên. Vì vậy cậu có chút lương tâm, không tranh giành cái gì. Trên thực tế Thẩm Lương Bình vừa nuôi nấng cậu, vừa hút di sản mẹ cậu để lại, hai bên giằng co, ai cũng không nợ ai.
Sau khi thi đại học, cậu muốn cầm về hết tất cả.
Thẩm Tư Phi cúi thấp đầu, bỗng nhiên bị người trước mặt sờ đầu.
Bàn tay Hạ Tây Châu dày rộng mạnh mẽ, lòng bàn tay cực kỳ ấm áp, hắn nói: "Đừng lo, tin tôi."
...
Một người đàn ông ngậm cỏ đuôi chó, ngồi ở ghế ngồi ngoài khu chung cư.
Mặt mũi hắn ta vẫn còn chút non nớt, có mấy phần anh tuấn phong lưu, hai chân vắt chéo, mặc quần bò, cả người lưu manh, người qua đường thấy ai nấy đều đi vòng qua xa xa.
Bởi vì trước đó đánh nhau ở cửa Nhất Trung, bị hiệu trưởng Lưu bẩm báo đến tai ba hắn ta, Dư Minh Viễn bị ba hắn ta nhốt ở nhà hơn một tuần lễ. Ngày hôm nay hắn ta mới nghĩ tất cả mọi cách trốn ra được, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có một đồng tiền, gọi điện thoại cho Trang Hải.
Trong mấy ngày hắn ta bị nhốt ở nhà lại càng ngày càng không quên Thẩm Tư Phi được, mấy ngày không gặp chẳng những không quên, còn càng hứng thú với cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hắn ta chờ hai giờ Trang Hải mới đến, hắn ta cả giận nói: "Đi đâu chơi thế, lâu như vậy mới đến."
Trang Hải nện cho hắn ta một cú: "Cậu cho rằng tất cả mọi người như cậu hay sao, ngày nào cũng chỉ đi chơi. Tôi bị ba tôi kéo vào công ty làm gia súc chứ sao nữa. Cậu chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi, sao không thấy ba cậu cho cậu vào công ty quản lý nhỉ, toàn thả cậu ra gieo vạ cho người ta."
"Ông ta sợ tôi trực tiếp làm công ty phá sản chứ sao." Dư Minh Viễn đưa tay ra, "Mang đồ tới không?"
Trang Hải nhét một phong thư dày vào trong tay hắn ta: "Nghĩ tất cả cách làm ra rồi, an ninh khu chung cư này không kém hơn nhà cậu."
Dư Minh Viễn gật đầu: "Sau này trả lại anh gấp ba."
Trang Hải cười cười, "Cậu không buông tha thật hả, người ta không thích cậu đâu."
Dư Minh Viễn nói: "Tôi chỉ thích tính tình kiêu ngạo như vậy, người như thế, lúc trước càng không động tâm, như cục đá, lúc sau một khi động tâm rồi sẽ thật sự khăng khăng một mực. Lúc đó mặc anh khốn nạn thế nào, nó cũng sẽ không rời đi. Huống hồ, còn là Omega không thể rời bỏ Alpha."
...
Buổi tối, Thẩm Tư Phi đi ra thang máy, thấy có người ngồi xổm ở cửa nhà.
Dư Minh Viễn cầm ba đóa hoa hồng, cúi đầu chơi điện thoại, nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu, đứng vụt dậy, cười: "Thầy Thẩm, cuối cùng tôi cũng gặp được em rồi."
Cơn buồn ngủ của Thẩm Tư Phi bị doạ đến bay biến, cậu nói: "Anh mẹ nó vào bằng cách nào? Anh bị điên hả?"
Dư Minh Viễn cảm thấy mình như thể tên M, vẫn cười hì hì: "A, đương nhiên là tôi đi bộ vào. Tôi đâu có điên, chỉ bị ba tôi nhốt mười ngày, trong lúc đó tôi phát hiện, tôi càng thích thầy Thẩm."
Thẩm Tư Phi lấy điện thoại ra, Dư Minh Viễn xua tay: "Em nhất định không muốn gây ra động tĩnh vào đêm khuya đấy chứ? Chúng ta có chuyện thì nói rõ ràng."
Thẩm Tư Phi chẳng có kiên trì gì: "Tôi chỉ có một chữ, cút."
Dư Minh Viễn quay đầu cầm hoa, tránh đường, "Thầy Thẩm, ngủ ngon."
Thẩm Tư Phi nghi ngờ đi qua, mọi thời khắc lưu ý động tĩnh bên cạnh.
Dư Minh Viễn vẫn đứng ở đó, mãi đến khi cậu đóng cửa lại cũng không có bất luận động tác gì.
Ngày hôm sau, lại là như vậy.
Hơn nữa đối phương tinh khôn không chịu được, luôn có thể chọn vào lúc Thẩm Tư Phi đi một mình, Hạ Tây Châu không ở cùng. Thẩm Tư Phi thân là đàn ông trưởng thành, phòng bị mọi chỗ, Dư Minh Viễn lại chưa từng vượt phép tắc, có lúc ở trên đường tán gẫu mấy câu với cậu, có lúc đứng ở trong đám người cười nhìn cậu. Thẩm Tư Phi cảm thấy sợ nổi cả da gà.
Dư Minh Viễn như là chó ghẻ không thể nào đuổi đi được, Thẩm Tư Phi mấy lần muốn trực tiếp báo lên Hiệp hội quyền lợi Omega, cuối cùng lại nhịn xuống.
Một khi xuất hiện trước xã hội là sẽ thành chuyện để nói, hào môn bên kia tiếng xấu tin đồn truyền nhanh, cậu thì không muốn trở thành đề tài câu chuyện của mấy bà dì sau khi ăn xong.
Hơn nữa mấy ngày nay bận rộn không dừng được, Thẩm Tư Phi chưa nghĩ tới những cách khác.
Ngày thứ tư Thẩm Tư Phi xuống xe trước, Hạ Tây Châu gọi cậu lại: "Sao em nhìn đông nhìn tây thế? Trông em rất hoang mang."
Hạ Tây Châu đưa tay sờ sờ đầu cậu, hôm trước hắn bắt đầu cảm thấy trạng thái Thẩm Tư Phi dường như bất thường, nhưng đối phương chôn chuyện ở trong lòng mãi, cho nên hắn không dám hỏi.
Sắc mặt Thẩm Tư Phi hơi trắng: "Tôi..."
Hạ Tây Châu cau mày, cảm thấy tình thế khẳng định vô cùng nghiêm trọng, khí thế của hắn trở nên lạnh lùng, ngữ khí trầm xuống: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
...
Chốc lát, cửa thang máy mở ra, Dư Minh Viễn giơ khuôn mặt tươi cười đón lấy, nụ cười lại cứng đờ ở khóe miệng.
Hạ Tây Châu đút hai tay trong túi: "Dư thiếu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Dư Minh Viễn ném đồ trong tay đi, "Anh tới đây làm gì, Thẩm Tư Phi đâu?"
Ánh mắt Hạ Tây Châu lạnh nhạt. Hắn cao hơn Dư Minh Viễn một chút, khí tràng cũng cường hãn trầm ổn: "Dư thiếu đúng là có bản lĩnh, ba ngày nay đúng là tôi không phát hiện. Xem ra cấm túc ở trong nhà... Không đủ thoải mái?"
Đồng tử Dư