Từ khi vào cửa, Thẩm Tư Phi đã phi thường khiêm tốn giấu mình đi, không nghĩ tới sẽ dùng phương thức kiêu căng như thế lần thứ hai làm mọi người biết được cậu.
Bắt đầu từ giờ khắc ánh mắt của mọi người rơi xuống người cậu, Hạ Tây Châu đã đi tới, đứng ở bên cạnh cậu.
Thẩm Tư Phi nâng cốc thủy tinh, nước hơi nóng để lại một tầng sương mù trên miệng cốc. Cậu choáng váng và kinh ngạc, có vẻ hơi hồ đồ, bớt đi không ít hơi thở thanh lãnh, cả người sắc bén sắc bén bỗng không còn, có vẻ ôn hòa mềm mại hẳn.
Hạ Tây Châu chủ động cầm tay cậu, nhẫn trên tay chói mắt, dưới ánh đèn lấp lánh rạng rỡ.
Hạ Tây Châu băng lãnh như sương, mắt thâm trầm dường như bóng đêm, âu phục thẳng tắp, kiểu tóc chỉnh tề, cả người như thể một khắc sau là có thể đi họp ở Wall Street.
Hơi thở Alpha cũng rất rõ ràng.
Alpha tới gần cũng cảm giác mình bị áp chế. Thẩm Hoa Hạo chạy sang chỗ khác, oán hận nhìn Hạ Tây Châu cướp đi anh mình.
Đám Alpha rất nhanh phản ứng lại, Thẩm Tư Phi là Omega, không chỉ như vậy, từ tin tức tố phán đoán, cậu vẫn chưa bị đánh dấu vĩnh viễn.
Để con khỏe mạnh, Thẩm Tư Phi không phun thuốc, dựa cả vào đánh dấu tạm thời.
Một Omega chưa bị đánh dấu vĩnh viễn cũng có thể kết hôn với Alpha? Còn là Hạ gia thế gia cao quý trong hào môn? Là Hạ Tây Châu tự mình gánh chịu áp lực của ông Hạ bên kia, hay là cái gọi là đăng ký kết hôn là giả? Đám Alpha cảm thấy vô cùng giật mình.
Bên này Thẩm Tư Phi lấy lại tinh thần, nghĩ thông suốt Hạ Tây Châu cố ý vì thanh danh của cậu làm những chuyện như vậy, cảm động mà cũng bất đắc dĩ nói: "... Tuy rằng không biết anh dùng thủ đoạn gì làm Thẩm Lương Bình làm như thế, nhưng đột ngột quá, dù sao cũng không phải chúng ta tổ chức tiệc rượu, hơn nữa em cũng đã nói không bao giờ lui tới với Thẩm gia nữa rồi."
Hạ Tây Châu rũ mắt nhìn cậu: "Em không thích như vậy?"
"Không phải ý đó." Thẩm Tư Phi lắc đầu, "Em chỉ cảm thấy nếu như chúng ta cứ đứng như này mãi, không ai đến đây thì lúng túng quá. Ừm... Anh phải tìm người nhờ trước."
Hạ Tây Châu:... không nghĩ nhiều đến thế.
Rất nhiều người kỳ thực bị khí thế của hắn dọa lui.
Uông Ngạn đang chặn rượu, cũng không rảnh đến cứu nguy.
Khi cậu dứt lời, trong đám người có một phu nhân cười đi ra.
Nói là phu nhân, kỳ thực bảo dưỡng tốt, tướng mạo đẹp đẽ, nhìn còn trẻ, váy dài tao nhã khéo léo, tóc mềm xõa trên vai.
Bà trực tiếp đi tới, Thẩm Tư Phi căng thẳng nắm chặt ngón tay, Hạ Tây Châu nói: "Mẹ Từ Nghi Niên, cô Từ."
Hắn lên giọng hai chữ sau, Thẩm Tư Phi: "Cô Từ."
Mẹ Từ dừng ở một khoảng cách an toàn không quá gần người, cười nói: "Thẩm tiên sinh, vừa nãy ngại đến đây, chúc mừng cháu và chủ tịch Hạ, hai cháu rất xứng đôi."
Thẩm Tư Phi chạm tay với bà, mẹ Từ thấp giọng hỏi: "Có thể gọi con là Tư Phi không?"
Thẩm Tư Phi cười: "Đương nhiên, đương nhiên được."
Mẹ Từ nói: "Ừ, Tư Phi, thực sự là con ngoan."
Bà kìm chế kích động nhìn kỹ mặt mày Thẩm Tư Phi, tinh tế nhìn, quả thật có vài phần tương tự với Thường Mân, đẹp đẽ tinh xảo giống nhau, mà cậu lại không có mắt cười dịu dàng.
Mẹ Từ khi còn bé chơi thân với Thường Mân, ra nước ngoài rồi bị mất liên lạc với Thường Mân, lúc đó bà không để ý lắm, sau khi trở về mới biết được tin tức đối phương qua đời, kinh ngạc đau buồn không thôi. Bà cũng không biết chuyện lúc đó đối phương mang thai đồng thời sinh ra Thẩm Tư Phi. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Lương Bình đúng là thằng khốn lừa thân lừa tâm, mẹ Từ càng nghĩ càng giận điên, mà chỗ này là sân khấu công cộng, rất nhiều đề tài tư nhân không tiện đề cập, tất nhiên bà cũng không thể nói cái gì.
Mẹ Từ xuất hiện thành công hóa giải lúng túng, không ít người từ trong giật mình phục hồi tinh thần lại, đồng loạt tiến lên chúc mừng hai người. Bất kể là thật lòng hay là giả dối, mỗi người trong giới đều khôn khéo, đã sớm nhìn rõ Hạ Tây Châu yêu thương che chở Thẩm Tư Phi.
Hạ Tây Châu vô tình cố ý thay Thẩm Tư Phi đỡ được không ít thăm dò, mẹ Từ cũng cố ý đứng ở bên, thỉnh thoảng kéo đề tài mẫn cảm đi. Từ gia tuy rằng không phải thế gia, mà ba Từ là giáo sư tiến sĩ ở đại học A, mẹ Từ là chủ biên tạp chí thời thượng, hai người đều là nhân vật nổi danh.
Trong giới không chỉ ủng hộ người giàu có đơn thuần, phàm là tại một số lĩnh vực làm được một số thành tựu lớn là có tư cách vào đỉnh Kim tự tháp này.
Thẩm Tư Phi quen biết càng nhiều người, càng ý thức được mình vẫn chưa đủ.
Tìm đường lên trên, là chuyện bất luận người nào cũng theo đuổi.
Có một người đàn ông trung niên hiền lành hỏi sự nghiệp, Thẩm Tư Phi chỉ chột dạ nói: "Trước đó dạy Toán ở trường cấp ba."
Tất cả mọi người sững sờ, người đàn ông trung niên cũng sửng sốt, cười nói: "Hóa ra là giáo viên nhân dân, vậy thì tốt, Thường gia xưa nay đều là môn đệ thư hương, Thẩm tiên sinh khí chất rất tốt."
Thẩm Tư Phi: "Cảm ơn."
Mẹ Từ hỏi: "Tư Phi dạy học ở đâu?"
Thẩm Tư Phi quay đầu nhìn bà, chầm chậm nói: "Trước kia ở Nhất Trung, mới từ chức không lâu. Một là bởi vì có kế hoạch làm nghề khác, hai là bởi vì phải sinh con, không thích hợp giảng bài cường độ cao."
Giọng cậu không cao không thấp, nhưng vẫn có thể làm cho người tới gần cậu nghe rõ ràng.
Người vốn đang thấp giọng nói chuyện đều trong nháy mắt câm lặng, không khí bỗng nhiên yên tĩnh.
Hạ Tây Châu đang nói chuyện với một tiền bối, nghe vậy rõ ràng sửng sốt, trực tiếp nghiêng đầu.
Vị tiền bối kia cũng là người trải qua sóng to gió lớn, nói: "Chúc mừng chủ tịch Hạ, tin vui như vậy, sau này phải nói cho mọi người sớm một chút. Về sau làm tiệc cưới cũng đừng quên mời tôi một chén rượu đấy."
Thẩm Tư Phi nói với mẹ Từ: "Cảm ơn quà cô Từ tặng, con rất thích."
Mẹ Từ chậm rãi nói: "Cô không biết giới tính của bé con, cho nên chuẩn bị cả nam nữ, con thích là tốt rồi. Con đi khám chưa? Em bé khỏe mạnh không?"
Người bên cạnh đều nhìn sang, thật sự là ánh mắt thăm dò trắng trợn không để ý tới như vậy ở trong giới giáo dưỡng danh vọng này có bao