"Mặc huynh! Con ta sao rồi?" Lãnh Hữu Lập nhìn con trai nằm trên giường bệnh lo lắng hỏi.
Vẻ mặt Mặc Hãn có chút khó hiểu, đáp:"lệnh lang không sao rồi! Ta đã dùng pháp lực trị nội thương cho hắn. Vài hôm nữa là sẽ tỉnh, cũng may là phát hiện hắn kịp lúc, nếu chậm trễ thêm chút nữa thì hắn coi như xong đời."
Lãnh Hữu Lập nghe vậy thở phào một hơi, cảm thấy người nhẹ nhõm bớt phần nào, nói:"cũng may nhờ có huynh ra tay cứu, ơn này Lãnh Hữu Lập ta sẽ không bao giờ quên!"
Mặc Hãn xua xua tay, trả lời:"Lãnh huynh đừng khách khí! Có điều..."
"Có điều thế nào?" Lãnh Hữu Lập nhìn sắc mặt Mặc Hãn có chút khó hiểu hỏi.
"Trên ngực trái của lệnh lang có một vết thương, đây chính là Huyền Sát Ấn. Có lẽ Lãnh huynh cũng biết uy lực của Huyền Sát Ấn này như thế nào."
Lãnh Hữu Lập kinh ngạc tưởng mình nghe lầm liền hỏi lại:"Huyền Sát Ấn?"
"Phải! Huyền Sát Ấn sau này sẽ trở thành một vết thẹo mãi mãi in trên ngực lệnh lang không có cách nào có thể xóa bỏ được. Điều làm ta khó hiểu nhất bây giờ là tại sao lệnh lang lại có thể vượt qua khỏi chiêu này? Từ trước đến giờ chưa từng có một người nào sống sót khi bị trúng Huyền Sát Ấn cả, đúng là kì lạ."
Lãnh Hữu Lập nghe vậy liền đi tới vạch y phục con trai ra xem thử, quả nhiên là Huyền Sát Ấn, chẳng phải ngàn năm trước Huyền Sát Phái đã bị tiêu diệt hết rồi sao? Chuyện này sao có thể?
Lãnh Hữu Lập đau lòng nhìn lên trời chắp tay cảm tạ.
"Đa tạ ông trời đã không mang con ta đi, nếu không thì ta sẽ bị lương tâm dày vò cho đến chết."
Mặc Hãn thở dài, nói:"còn một chuyện nữa, ta phát hiện lệnh lang đã bị người khác dùng thuật tẩy não, nếu nhẹ thì hắn sẽ không còn nhớ những chuyện xảy ra gần đây, còn nếu nặng e là hắn sẽ quên hết tất cả...thuật này có lẽ sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của hắn sau này."
Lãnh Hữu Lập buồn bã ngồi xuống bên giường, dùng tay vuốt vuốt đầu con trai.
"Nó bị như vậy một phần cũng do ta không trông coi cẩn thận...thôi bỏ đi! Nó không sao là tốt rồi. Sau này dù có thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn là đứa con mà ta yêu thương nhất."
Mặc Hãn nghe vậy có hơi chột dạ, nói:"nghe Lãnh huynh nói thế ta thật cảm thấy áy náy, dù gì chuyện này cũng một phần là lỗi của ta."
Lãnh Hữu Lập liền trả lời:"Mặc huynh đừng hiểu lầm! Ta không có ý trách huynh."
"Ta biết! Nhưng ta vẫn rất cảm thấy áy náy với huynh."
Lãnh Hữu Lập nhìn con trai đang nằm trên giường, nói:"không biết ở núi Bất Kỷ đã xảy ra những chuyện gì, tại sao lại có người nỡ ra tay độc ác với một đứa trẻ như thế chứ? Khi về ta nhất định sẽ nói lại chuyện này cho đại sư huynh biết, để huynh ấy và các phái khác còn cẩn thận đề phòng."
Mặc Hãn nghe vậy lập tức ngăn cản, nói:"không được! Huynh không thể nói ra chuyện này cho người khác biết, nếu họ biết được một đứa trẻ bị trúng ấn mà vẫn còn sống thì họ sẽ nghĩ thế nào? Xem lệnh lang là quái nhân hay là yêu ma? Chưởng môn các phái sẽ tha cho hắn sao?"
Lãnh Hữu Lập tán thành lời nói của Mặc Hãn, nếu để họ biết được Lãnh Mạch Thần trúng ấn nhưng không chết, thế nào họ cũng đem hắn ra kiểm nghiệm, như vậy có khác gì sống không bằng chết?
Mặc Hãn nói tiếp:"việc bây giờ chúng ta cần làm là phải bảo đảm an toàn cho lệnh lang, chuyện của Huyền Sát Phái khoan hãy nhắc đến đã, tới đâu hay tới đó."
Lãnh Hữu Lập hoang mang, hỏi:"vậy lỡ như người của Huyền Sát Phái lại làm ra chuyện mất tính người gì nữa thì sao?"
"Sẽ không đâu! Bọn chúng sẽ không ngốc đến nỗi lựa thời cơ bây giờ để ra tay."
Lãnh Hữu Lập nghi ngờ hỏi:"sao huynh lại chắc chắn như vậy?"
"Huynh không thấy sao? Hiện tại Tứ Đại Phái có giao tình rất tốt với nhau, Huyền Sát Phái mà ra tay ngay bây giờ thì có khác gì chui đầu vào rọ?"
Lãnh Hữu Lập gật gật đầu, trả lời:"huynh nói phải! Nhưng bây giờ bọn chúng không ra ta tay, vậy sau này thì thế nào?"
"Tùy cơ ứng biến! Bây giờ sự an toàn của lệnh lang là trên hết."
Lãnh Hữu Lập