Ba năm trôi qua, trong ba năm này Lãnh Mạch Thần chưa một lần rời khỏi Trúc Lâm Thiên.
Một hôm Lãnh Hữu Lập cho gọi riêng Lãnh Kình Thiên tới có chút việc cần giao phó.
Lãnh Kình Thiên cung kính hỏi:"cha gọi con đến đây có việc gì sao?"
"Ngày mai con hãy dẫn theo hai đệ đệ xuống núi dạo chơi một bữa đi!"
Lãnh Kình Thiên khó hiểu, hỏi:"tại sao con phải làm vậy?"
"Mạch Thần đã lâu không ra khỏi núi, nếu cứ tiếp tục để nó như vậy e là sẽ không được tốt lắm..."
Lãnh Kình Thiên bây giờ đã hiểu ra lý do, trả lời:"vâng cha! Con đã hiểu!"
Hôm sau Lãnh Kình Thiên tuân lệnh cha dẫn theo hai đệ đệ xuống núi dạo chơi ở Trấn Kim Tuyền, trấn này ngoài những ngày lễ ra thì cũng khá là yên ắng.
Đối với Lãnh Mạch Thần thì trấn này mang lại cho hắn cảm giác gì đó rất quen thuộc nhưng hắn lại không nhớ ra được một chút gì. Không khí nơi đây rất thoải mái khiến cho hắn vơi đi bớt phần nào áp lực trong những thời gian qua.
Hôm nay hắn được hai ca ca dẫn đi ăn những món có tiếng trong Trấn Kim Tuyền, còn được dẫn đi xem kịch hát ở quán trà, sau đó đi dạo khắp trấn.
Hai ca ca của hắn đi chung phía trước, để hắn một mình lủi thủi đi theo phía sau.
Phía trước có một gã đàn ông buôn bán vũ khí đang luôn miệng mời chào khách đi đường ghé qua xem thử, trên bàn của hắn bày ra vô số loại vũ khí như đao, kiếm, rìu, kích và nhiều loại vũ khí khác.
Lãnh Mạch Thần đi ngang qua bỗng bị một thứ gì đó trên bàn chìa ra cản lại bước chân, hắn cúi đầu nhìn xuống hóa ra là một cây gậy sắt màu đen sần sùi.
Lãnh Mạch Thần dùng tay định đẩy cây gậy vào lại vị trí nhưng đẩy mãi vẫn không được, cây gậy này rất kiên cố khiến hắn có cảm giác giống như nó nặng đến ngàn cân, có đẩy cỡ nào nó cũng không hề nhúc nhích lấy một chút.
"Cây gậy xấu xí này sao lại ở đây? Ta nhớ là không đem nó tới đây mà?"
Gã đàn ông bán vũ khí lập tức nhích cây gậy lên rồi quẳng mạnh xuống đất như không hề có chuyện gì xảy ra.
Lãnh Mạch Thần kinh ngạc, tại sao gã ta lại có thể nhích cây gậy lên nhẹ nhàng như thế? Chẳng phải vừa nãy nó rất kiên cố sao?
Gã đàn ông nhìn hắn, cười hỏi:"vị công tử này muốn mua vũ khí sao? Không biết công tử thích loại nào?"
Lãnh Mạch Thần đưa tay chỉ vào cây gậy lúc nãy, nói:"cây gậy kia..."
Chưa kịp nói hết đã bị gã đàn ông nhảy vào cướp lời.
"À công tử muốn hỏi cây gậy xấu xí lúc nãy sao? Vài hôm trước ta có lên rừng chặt củi, khi về kiểm tra lại thì vô tình phát hiện ra nó đang nằm chung với đống củi mà ta đã chặt. Nhìn nó vừa xấu vừa chẳng thể làm được gì nên ta liền vứt nó sang một bên trong nhà, không hiểu tại sao bây giờ nó lại ở đây, thật ngại quá!"
Lãnh Mạch Thần nghi ngờ hỏi:"nó có nặng lắm không?"
Gã đàn ông nhặt lại cây gậy lúc nãy lên đưa cho hắn, đáp:"nhẹ lắm! Công tử cầm thử xem sao?"
Lãnh Mạch Thần đưa tay nhận lấy cây gậy, quả thật nó rất nhẹ, nhưng ban nãy sao lại nặng như thế? Hắn có cảm giác rất quen thuộc khi cầm cây gậy này trong tay.
"Ta muốn mua cây gậy này!"
Gã đàn ông ngạc nhiên, hỏi:"mua cái này sao? Công tử chắc chứ?"
"Ta chắc! Giá bao nhiêu?"
Gã đàn ông nhìn thấy Lãnh Mạch Thần còn nhỏ nên dở trò lừa gạt, đòi bán cây gậy với giá bằng hai thanh đao.
Lãnh Mạch Thần không thèm so đo với gã liền móc tiền ra trả rồi nhanh chóng chạy về phía hai ca ca.
Lãnh Kình Vũ nhìn thấy tam đệ cầm một thứ gì đó trên tay liền khó chịu.
"Ngươi nhặt cây gậy dơ bẩn này ở đâu ra vậy?"
Lãnh Mạch Thần trả lời:"ta vừa mua đó!"
Lãnh Kình Thiên kinh ngạc, hỏi lại:"đệ mua?"
Lãnh Kình Vũ giễu cợt, hỏi:"cái thứ này mà ngươi cũng mua? Bao nhiêu tiền?"
Lãnh Mạch Thần thành thật nói ra giá tiền liền bị Lãnh Kình Thiên mắng.
"Đệ dám bỏ ra phân nửa số tiền đem