Đường Dạ mở cửa lớn đình viện ra, nhìn thẳng phía bên ngoài, thấy bên ngoài có một đoàn nữ tử thân mang bạch sam cưỡi tuấn mã, lưng buộc trường kiếm, từng người lộ ra bộ mặt vô cảm chăm chú nhìn vào hắn.
Đường Dạ cả kinh, bật người đem Đường Mịch bảo hộ phía sau. Chăm chú nhìn lại, chỉ thấy nữ tử cưỡi tuấn mã ở giữa, thân nàng tản ra hàn khí như băng tan tuyết rơi trời đông, đôi mắt mê đảo chúng sinh khoác lên vẻ trong sạch, cả người lãnh cực mà tuyệt diễm kinh người. Trong lòng hắn không khỏi lo sợ, chẳng lẽ người này là cung chủ Bích Hải cung - Lãnh Ngạo Sương? Đích thân đến tận đây sao? Đường Dạ bỗng tay nắm chặt thành quyền.
Trong nhiệm vụ lần này, để ngừa bị bại lộ thân phận, Lục Trúc cũng chân chính trở về dung nhan cũ, mặt mang khăn lụa, cưỡi bạch mã, ánh mắt chăm chú nhìn vào Đường Mịch, trong đầu một mảnh trống không.
Đường Dạ thấy đối phương không có động tĩnh gì, không mở miệng nói chuyện, cũng không hành động, vì thế buông tay Đường Mịch ra, bước hai bước lên phía trước, chắp tay vái chào: "Các vị hẳn là người của Bích Hải cung? Tại hạ là đệ tử Đường Môn - Đường Dạ, không biết tại hạ có gì đắc tội các vị mà phiền các vị hao tâm tổn lực đến tận đây?".
Đợi nửa ngày, thấy đối phương không ai trả lời, Đường Dạ nhìn nữ tử cưỡi ngựa ở giữa mà nói: "Vị này chính là cung chủ Bích Hải cung? Không biết tại hạ có đắc tội chỗ nào? Nếu tại hạ có mắt không tròng đắc tội Bích Hải cung, bởi vì người nào làm người đó chịu, các vị cứ việc tìm tại hạ, thỉnh cung chủ buông tha người vô tội". Nói xong lại hai tay vái chào.
Lãnh Ngạo Sương tựa hồ không nghe thấy hắn nói gì, khẽ nhếch môi: "Giết". Thanh âm không lớn,nhưng đủ làm chấn động xung quanh.
Nháy mắt, các nữ tử liền rút kiếm phi thân hướng tới Đường Dạ. Đường Dạ cùng các gia đinh Đường Môn cũng đồng thời rút ra binh khí, hỗn loạn một đoàn.
Tuyết Tình cũng rút bảo kiếm, từ trên yên ngựa phi thẳng lên, trong chớp mắt trường kiếm trong tay đã đến trước mặt Đường Dạ, Đường Dạ vội vàng bay về sau một đoạn xa, lại tiếp tục đỡ chiêu.
Mà Đường Mịch ở đây bị vài đệ tử Bích Hải cung vây vào giữa, chỉ chốc lát thân đã trúng mấy kiếm, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ. Một màn này làm Lục Trúc thấy chói mắt, đột nhiên ngồi không yên, rút kiếm hướng bên người Đường Mịch mà đi tới, thân ảnh chợt lóe, đưa tay bắt lấy áo Đường Mịch, tiếp tục thả người bay vọt, Đường Mịch đã bị Lục Trúc nắm lấy dễ dàng, bay xuống trước mặt Lãnh Ngạo Sương, lấy kiếm đặt trên cổ Đường Mịch, hô to một tiếng: "Đường Dạ, ngươi mau dừng tay, muội muội của ngươi đang trong tay ta".
Nghe nàng nói vậy, Đường Dạ không khỏi kinh ngạc, mà tất cả mọi người cũng ngạc nhiên không kém, bởi vì lệnh của cung chủ là một người cũng không để lại, Đường Môn cũng không phải đối thủ của các nàng, vậy thì hà cớ gì phải bắt lấy con tin?
Lãnh Ngạo Sương cũng không hiểu, lạnh lùng hỏi: "Ngươi muốn gì?".
Lục Trúc đáp: "Đại sư tỷ, giết bọn hắn dễ như trở bàn tay, nhưng nếu bọn hắn chết liền khó tra được người phía sau thao túng là ai".
"Ngươi mau buông nàng ra, nàng không có liên quan gì cả". Đường Dạ nóng nảy hô to.
Lãnh Ngạo Sương lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lục Trúc, lại nhìn thoáng qua Đường Dạ, sau đó lên tiếng: "Những người còn lại, một tên cũng không để sót".
Tiếng nói vừa dứt, đệ tử Bích Hải cung lại tiếp tục hướng kiếm vào Đường Dạ. Nháy mắt Tuyết Tình đã tung ra được mười chiêu, tất cả đều bị Đường Dạ né tránh, trên người hắn tản ra âm khí bức người, kiếm trong tay nhẹ nhàng trước gió, cùng Tuyết Tình kẻ công người thủ.
Nhìn thấy Tuyết Tình cùng Đường Dạ trêu chọc lẫn nhau, Lãnh Ngạo Sương âm thầm kỳ quái, rõ ràng võ công của Đường Dạ không trên Tuyết Tình, từng chiêu thức cũng không giống Đường Môn, sư phụ hắn là ai?
Tuy rằng nàng có nghe Lục Trúc bẩm báo rằng Đường Dạ được một nam nhân thu làm đệ tử, nhưng không biết tên nam tử kia là người ra sao, cũng không rõ là môn phái nào.
Nháy mắt, gia đinh Đường Môn đã bị diệt sạch, giữa sân chỉ còn Tuyết Tình cùng Đường Dạ đang cùng chiêu đối chiêu, chưa đến nửa nén hương, hai người giao thủ đã trên trăm chiêu, vẫn là thắng bại chưa phân.
Đường Mịch khẩn trương nhìn chằm chằm vào chiến cuộc, vì lo lắng cho an toàn của Đường Dạ, cũng quên trên cổ mình còn gác một thanh kiếm.
Lãnh Ngạo Sương cũng lãnh mặt nhìn chăm chú vào hai người, nhìn kỹ chiêu thức của Đường Dạ, chiêu thức của Đường Dạ cũng cực kỳ phức tạp, các loại môn phái võ công đều có tham gia một phần, không để Lãnh Ngạo Sương đoán ra sư phụ hắn là ai. Đột nhiên, linh quang chợt lóe, Lãnh Ngạo Sương liền nhận ra chiêu thức kia không ngờ là tuyệt tích võ lâm "Mặc Nhảy Thức".
Đột nhiên, Lãnh Ngạo Sương thả người bay lên, chân mượn lực đạp lên yên ngựa, rút ra bảo kiếm, như mũi tên lao vào chiến cuộc, chỉ với một kiếm, hai người đọ chiêu cũng phải tách ra, lùi ngã về sau, Tuyết Tình bay đi một trượng xa, chân hướng mặt đất dẫm lên, mặt đất bị khóet một đường sâu, cuối cùng mới không bị ngã.
Mà Đường Dạ cũng đồng thời bị văng đi sau đó, Lãnh Ngạo Sương rút kiếm đâm tới, Đường Dạ bất đắc dĩ triển khai khinh công lui về sau, tay cầm trường kiếm liều mạng đỡ chiêu của Lãnh Ngạo Sương.
Lãnh Ngạo Sương nháy mắt đã đùa giỡn với hắn trên mười chiêu, Đường Dạ chỉ biết lấy kiếm mà đỡ, cuối cùng bị lộ sơ hở, Lãnh Ngạo Sương nhanh tay đánh ra một chưởng, Đường Dạ miệng phun máu tươi, thân thể lập tức bay ra sau vài chục trượng rồi ngã xuống mặt đất.
"Ca ca...". Đường Mịch thấy vậy, lớn tiếng gào lên, muốn chạy đến bên người Đường Dạ.
Lục Trúc thấy thế liền cứng rắn giữ chặt Đường Mịch, nâng tay điểm huyệt đạo trên người nàng. Lục Trúc biết, nếu muốn bảo trụ nàng, chỉ có thể dùng cách này để nàng im lặng. Hơn nữa, bản thân Lục Trúc cũng không nắm chắc có thể thuyết phục được Đại sư tỷ không giết Đường Mịch.
Đường Dạ ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi một mảng lớn, nhưng lập tức bàn tay hướng trên đất dùng sức vỗ, cả người phi thân nhảy dựng lên, tay đặt ngay bên thân hướng Lãnh Ngạo Sương vung tới, một đạo chân khí mang theo bột phấn hướng Lãnh Ngạo Sương mà đến, còn hắn thừa cơ xoay người triển khai khinh công nhanh chóng thoát thân.
Nhìn thấy bột phấn hướng mình mà đến, Lãnh Ngạo Sương cả kinh cấp tốc lùi về sau, đồng thời rút kiếm vung lên, một cổ khí lực đem bột phấn tản ra, rơi trên mặt đất.
Lãnh Ngạo Sương chăm chú nhìn vào phương hướng Đường Dạ trốn thoát, trong lòng một tiếng cười lạnh, xoay người một thoáng, lập tức an tọa trên lưng ngựa, hướng tới Lục Trúc: "Mang nàng đi".
"Vâng". Lục Trúc đưa tay ôm Đường Mịch nhảy lên lưng ngựa, đi theo Lãnh Ngạo Sương về phía vùng ngoại ô.
Đường Mịch bị Lục Trúc điểm huyệt nói, không nói cũng không thể nhúc nhích, nhưng nhìn ánh mắt nàng mới biết nàng có bao nhiêu thống hận nữ tử ở phía sau mình, muốn đánh muốn giết, cứ việc làm, thế nhưng lại bắt nàng làm tù binh, chịu đủ loại vũ nhục, uy