Lục Trúc đi đến phòng của Lãnh Ngạo Sương, đưa tay gỡ khăn che mặt ra, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi". Một thanh âm lạnh lùng từ trong phòng truyền ra. Lục Trúc do dự một chút, cuối cùng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Bên trong chỉ có Lãnh Ngạo Sương, đứng gác tay ở phía trước cửa sổ. Lục Trúc như cũ nhẹ nhàng nói: "Đại sư tỷ".
"Vì sao phải cứu vị cô nương kia?". Lãnh Ngạo Sương hành văn ngắn gọn hỏi.
Lục Trúc cuối đầu, tâm trạng rối tung, không biết phải giải thích thế nào.
"Ngươi động tâm với nàng sao?". Bởi vì Lãnh Ngạo Sương biết Lục Trúc vì tìm hiểu tin tức mà cố ý tiếp cận chuyện của Đường Mịch.
"Không...không có". Lục Trúc kích động mà nhanh chóng phủ nhận. Không phải nàng sợ Lãnh Ngạo Sương biết, mà là nàng sợ chính mình là đối với nàng có tình cảm thật.
"Vậy vì sao phải cứu nàng? Ngươi cũng biết chúng ta căn bản không cần nàng". Lãnh Ngạo Sương xoay người nhìn chăm chú vào Lục Trúc, nàng muốn nghe giải thích rõ ràng.
Lục Trúc cúi đầu, giống như tiểu hài tử phạm sai lầm, trong lòng suy tư nửa ngày, cũng không tìm được lí do thích hợp nào. Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Lục Trúc, Lãnh Ngạo Sương cũng minh bạch được, nàng xoay người chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: "Trước hết cứ để nàng ở tầng hầm, ngươi đi ra ngoài đi".
Lục Trúc bỡ ngỡ ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Lãnh Ngạo Sương, nàng không nghĩ tới Lãnh Ngạo Sương liền dễ dàng buông tha Đường Mịch như thế. Nàng có điểm không tin, vì thể cẩn thận hỏi lại: "Đại sư tỷ, ý của tỷ là...?".
Lãnh Ngạo Sương như cũ lãnh mạc: "Đừng làm ta thay đổi chủ ý".
Lục Trúc cả kinh, vội vàng nói: "Muội đi ra ngoài ngay". Sau đó lui ra ngoài.
Cửa đóng lại, hai mắt Lãnh Ngạo Sương lộ ra vẻ ưu thương, lập tức trở nên băng lãnh dị thường, còn mang thêm vài phần sát ý.
Trận chiến giữa Bích Hải cung cùng Đường Môn lần này, tuy rằng diễn ra trong thời gian ngắn, nhưng lại để trong võ lâm truyền đi tin tức lớn, các môn phái đều không rõ hành động lần này của Bích Hải cung là có ý gì. Những đồng mưu của Đường Môn cũng có chút lo lắng, không biết Bích Hải cung đối phó với Đường Môn như thế có phải hay không đã biết mưu đồ của tất cả bọn họ? Có biết môn phái bọn họ có tham gia trong đó không? Sau đó có phải đến lượt bọn họ chết dưới tay Bích Hải cung hay không?
Trần Thành tự nhiên cũng hiểu biết về sự kiện lần này, nàng cũng biết vì sao Bích Hải cung phải đối phó với Đường Môn. Nàng cũng hiểu rõ, Bích Hải cung lần này đột nhiên có động tĩnh lớn như vậy, sẽ làm cho thế lực to lớn kia nhất định động thủ, có như vậy mới để cho các nàng thuận lợi nghe ngóng tin tức, chỉ cần bọn họ có hành động thì chắc chắn có manh mối.
Đội nhân mã của Bích Hải cung nghênh ngang rời khỏi Phán Thành, Trần Thành biết các nàng làm như thế nhất định là để cho người khác xem, nếu làm vậy nhất định có kẻ đến xem tin tức.
Vì thế sau khi Bích Hải cung rời khỏi Phán Thành, Trần Thành liền mang mặt nạ da người, ăn mặc hoa lệ có điểm dung tục, tay cầm thiết phiến, mang theo gia đinh nghênh ngang hướng Thiên Nhất đi vào. Bởi vì nàng biết Thiên Nhất tụ tập rất nhiều người trong võ lâm, càng dễ dàng nghe ngóng tin tức.
Tới Thiên Nhất, Trần Thành đặc biệt chọn vị trí trung tâm đại sảnh ngồi xuống, cố ý kêu rất nhiều món ăn ngon, một bộ dạng ăn chơi trác táng.
Ngồi xuống liền nghe chung quanh nghị luận chuyện kia:
- Ngươi nói vì sao Bích Hải cung phải đối phó Đường Môn đây? Hơn nữa còn lao sư động chúng như thế, Đường Môn nhất định là đắc tội Bích Hải cung...
- Trong trận chiến này a, Bích Hải cung chưa đến nửa nén hương liền đem toàn bộ người Đường Môn ở Phán Thành giết hết, chỉ bắt sống một nữ tử, một người bị thương chạy thoát...
- Lần này cung chủ Bích Hải cung Lãnh Ngạo Sương tự mình đem thuộc hạ xuống núi đối phó Đường Môn, nhất định là chuyện tình không hề nhỏ...
- Nghe nói cung chủ Lãnh Ngạo Sương rất ít khi xuất cung, lần này xuống núi thật không ngờ là đối phó Đường Môn, xuống tay vừa ngoan vừa tuyệt, Đường Môn nhất định đã làm gì chọc giận Bích Hải cung, bằng không Bích Hải cung xưa nay chưa từng để ý đến ân oán giang hồ làm sao lại đánh trống khua chiêng như vậy mà xuống núi, hơn nữa, kỳ quái là Đường Môn trăm năm nay đều tránh trong u cốc, Phán Thành lần này như thế nào lại xuất hiện nhiều đệ tử Đường Môn như vậy?...
- Ngươi có từng nhìn qua cung chủ Bích Hải cung Lãnh Ngạo Sương chưa? Người vừa lãnh cực lại đẹp vô cùng, chẳng trách hậu nhân đệ tử từ Võ Lâm Đồng Minh Hội mấy năm trước liền đối với nàng nhớ mãi không quên...
- Nhắc đến lại buồn cười, nghe nói một năm trước, công tử của Hoa Sơn chưởng môn mang quà đến cầu hôn nàng, hắn ở trên núi chờ đợi suốt một tháng, ngay cả cửa cung cũng không thể đi vào đừng nói đến cầu hôn...
- Còn nữa còn nữa, hai huynh đệ của Thái Sơn chưởng môn, vì tranh dành Lãnh Ngạo Sương mà đánh nhau đầu rơi máu chảy, kết quả Lãnh Ngạo Sương nàng ngay cả nhìn thẳng cũng chưa từng nhìn qua bọn hắn, trực tiếp đem chưởng môn Thái Sơn tức giận đến hộc máu...
...
...
...
Nghe mọi người xung quanh bàn luận sôi nổi, Trần Thành trong lòng tò mò, cung chủ Bích Hải cung là người thế nào? Lại làm cho nhiều người sinh lòng yêu mến như vậy? Bất quá cho dù là thiên tiên hạ phàm đi nữa cũng nhất định không bằng tiểu Tình Tình của ta nửa phần. Nhắc đến đây, lòng Trần Thành lại nhớ đến Ôn Tình, không biết nàng hiện đang ở đâu? Từ đêm đó ly biệt nhau, đã lâu rồi chưa gặp lại.
Nghe mấy người kia nói chuyện tán gẫu cũng không phải cái mình muốn biết, nàng cảm thấy nhàm chán cực điểm, dự định đi ra vùng ngoại ô nhìn ngắm Bích Hải cung một lần, bởi vì người của Nguyệt Lâu đã bẩm báo Trần Thành, Bích Hải cung kia đã mua một tiểu viện ở vùng ngoại ô để nghỉ ngơi, tiểu viện kia đúng là của Uông lão gia chuyên bán đồ cổ ở Phán Thành.
Tới sân kia, thấy cửa viện đóng chặt, cũng không biết làm thế nào đột nhiên trong lòng nảy sinh một ý, lấy từ trong lòng ngân địch do Tuyết Tình tặng, để bên môi mà thổi lên tiểu khúc từng thổi cho Tuyết Tình nghe đêm đó, tiếng