Rời khỏi Hành Sơn phái, hai người cùng tâm trạng nặng nề trở lại khách điếm, được nửa đường thì bất thình lình nghe được giọng của một nữ tử quen thuộc: "Ngươi không nên như vậy, cả ngày uống say khướt, nghĩa phụ chứng kiến sẽ quở trách". Nghe kỳ quái, Trần Thành giữ lại tay Ôn Tình kéo nàng xuống trên nóc nhà của một con hẻm nhỏ, nhìn thấy trong ngõ có một cặp nam nữ trẻ tuổi, nam tay cầm bầu rượu ngồi trên mặt đất, bên cạnh hắn là một nữ tử, tập trung nhìn kĩ thì đúng là đường huynh muội của Tiết Hoàng Sanh - Tiết Đường cùng Tiết Tử Diên.
Tiết Đường vung khỏi tay của Tiết Tử Diên đang định đỡ hắn lên, say khướt nói: "Ta không cần ngươi lo, ngươi cùng cha giống nhau, luôn muốn đem Tiết gia trang về làm của riêng, Sanh đệ là do các ngươi giết phải không? Dù có thế nào thì hắn cũng là nhi tử của đại bá, là cùng quan hệ huyết thống với nhau không cần ra tay tàn nhẫn như vậy". Nói xong, Tiết Đường lại ngẩn đầu uống một ngụm rượu, trào ra nước mắt, bi thương thì thào nói: "Sanh đệ vĩ đại như vậy, trẻ tuổi như vậy lại bị các ngươi hại chết, đại bá chỉ có mình hắn là nhi tử, các ngươi lại nhẫn tâm độc ác, chẳng lẽ tiền tài thật sự trọng yếu đến vậy sao? Vì tiền, ngay cả người thân cũng bán đứng, ngay cả người thân cũng muốn giết hại, các ngươi còn là con người không?".
Tiết Tử Diên nhìn Tiết Đường, thản nhiên nói: "Tiết Hoàng Sanh không phải do nghĩa phụ giết".
Tiết Đường ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tiết Tử Diên: "Vậy là ai giết?".
Tiết Tử Diên chỉ đơn giản trả lời: "Đường Môn".
"Đường Môn? Đường Môn vì sao phải giết Sanh đệ?". Tiết Đường đột ngột đứng lên, bắt lấy Tiết Tử Diên kích động hỏi.
Tiết Tử Diên vẫn bình thản trả lời: "Ai bảo hắn xen vào chuyện của người khác, đắc tội rất nhiều người".
Tiết Đường thả hai tay Tiết Tử Diên ra, lùi về sau hai bước dựa lưng vào tường, hung hăng nói: "Sanh đệ, ca ca ta nhất định báo thù cho ngươi". Nói xong bầu rượu cũng vứt trên mặt đất, cả người cố gắng đi khỏi.
Tiết Tử Diên nhìn theo bóng lưng Tiết Đường, nhẹ nhàng nói: "Ngươi không cần phải như thế, ngươi căn bản không phải là đối thủ của Đường Môn". Nói xong liền đi theo.
Chờ bọn họ đi xa, Ôn Tình đột nhiên thấp giọng lạnh nhạt: "Người nọ là ai? Xem ra đối với ngươi rất tốt".
Trần Thành thật thà nói: "Bọn họ là nhi tử cùng nghĩa nữ của nhị thúc ta".
Ôn Tình nhìn Trần Thành, thấy hắn một bộ dạng như chuyện không liên quan đến mình, lại thản nhiên nói: "Nam tử kia đối với ngươi cũng có chút hữu tình hữu ý".
Trần Thành nhanh chóng phản bác: "Cho dù là vậy cũng là đối với Tiết Hoàng Sanh, không phải với ta".
Ôn Tình không để ý đến nàng nữa, khai triển khinh công trở về khách điếm.
----------------------------------------------------
Đêm đó, Tuyết Tình đi bái kiến Phương Vô đại sư của Bắc Thiếu Lâm, Phương Vô đối với Tuyết Tình một bộ dạng khách khí, quả thật là một cao tăng đắc đạo.
Tuyết Tình ra vẻ vô ý hỏi: "Lần này Tứ Nhạc tập họp, đại sư cũng đến tham gia sao?".
Phương Vô hai tay tạo thành chữ thập, một câu "A Di Đà Phật", sau đó nói: "Đúng là vậy, lão nạp được Liêu chưởng môn của Hành Sơn phái mời đến đây, cũng là tham gia đại hội lần này".
Tuyết Tình cũng lễ phép hỏi han: "Tiểu nữ có điều không rõ, lần đại hội này không phải chỉ có những chưởng môn của Tứ Nhạc tập trung hay sao?".
Phương Vô nói: "Chuyện này, lão nạp cũng không rõ".
Tuyết Tình cố ý nói thêm: "Hoa Sơn phái chịu khổ phải diệt môn, tiểu nữ muốn hỏi việc Tứ Nhạc kiếm phái tụ hội lần này, có phải là muốn bầu ra Minh Chủ mới, điều động mọi người vì Hoa Sơn mà báo thù?".
Phương Vô vẫn ôn tồn đáp: "Việc này lão nạp không biết nhiều, nữ thí chủ cũng là được mời đến sao? Có lẽ nữ thí chủ so với lão nạp biết được nhiều hơn, người xuất gia tứ đại giai không(*), chuyện khác lão nạp cũng không quan tâm, chính là lão nạp cùng Hành Sơn có giao tình riêng, lão nạp mới nhận lời tham gia hội này".
(*): Đại khái là không quan tâm chuyện phàm trần thế tục.
Tuyết Tình gật gật đầu, nàng biết có tiếp tục tìm hiểu cũng không thu được gì vì thế liền vòng vo đề tài, không tán gẫu về việc đại hội kia nữa.
Không chỉ có riêng Bắc Thiếu Lâm, ngay cả Nam Thiếu Lâm cùng Long Đức Giáo đều lấy lí do thoái thác không trả lời, mọi chuyện đều chưa tra được gì.
Ngày mai chính là đại hội, Trần Thành bên này một chút tiến triển cũng không có, toàn bộ môn phái đều hình như không nghe ra lời đồn kia, Trần Thành nhận định, chắc chắn có người đem tin đồn tìm cách chặn lại, phần lớn môn phái đã muốn quy thuận, đem tin tức kia bỏ ngoài tai.
Hiện tại không biết Cái Bang như thế nào, Cái Bang chính là lợi thế cuối cùng của Trần Thành các nàng, tuy rằng coi như Cái Bang có đứng về phía Trần Thành cũng chưa hẳn đã xoay chuyển được Càn Khôn, nhưng ít nhất cũng còn có cơ hội, bằng không ngay cả một chút cơ hội cũng không có.
Trần Thành cùng Ôn Tình giả vờ làm đệ tử của Bích Hải cung, đi theo Tuyết Tình bái kiến bang chủ Cái Bang - Lôi Chấn. Do Lôi Chấn không ở trong khách điếm, cũng không có chỗ ở nhất định, tìm được hắn rất tốn tâm tư, cuối cùng may mắn mới tìm được hắn trong miếu đổ nát ở vùng ngoại ô. Ba người giới thiệu thân phận với đệ tử Cái Bang mới vào được miếu thờ, chỉ thấy một gã tóc hoa râm, thân một bộ dạng quần áo rách rưới đang nghiêng người ngủ trên mặt đất.
Trần Thành cùng Ôn Tình đi phía sau Tuyết Tình, cung kính hướng về Lôi Chấn làm lễ, Tuyết Tình mở lời: "Vãn bối là đệ tử của Bích Hải cung - Tuyết Tình, tham kiến Lôi lão bang chủ".
Lôi Chấn giống như không nghe, mí mắt vẫn chưa mở, ba người Tuyết Tình liếc mắt nhìn nhau, Tuyết Tình tiếp tục nói: "Lôi lão bang chủ, vãn bối Tuyết Tình có chuyện quan trọng tìm tiền bối thương lượng".
Lôi Chấn kia vẫn ngủ khò khò, căn bản không để ý đến Tuyết Tình đang nói chuyện.
Trần Thành thấy thế, vội nói: "Hiện tại võ lâm đang nguy cơ nổi lên tứ phía, lão tiền bối còn có tâm tư ngồi đây ngủ nướng, nói không chừng một ngày nào đó Cái Bang cũng bị xóa tên khỏi võ lâm".
Lôi Chấn nghe được lời này liền mở hai mắt, đưa mắt nhìn Trần Thành lại nhắm mắt