Được Lôi Chấn cho phép, Trần Thành một thân kích động, vội vàng đem toàn bộ tin tức mình thám thính được nói ra. Mặt Lôi Chấn có biểu tình biến hóa vô cùng phong phú, chờ khi Trần Thành nói xong Lôi Chấn nhảy dựng lên mắng: "Gia gia của ngươi(*), tên họ Liêu kia cũng không phải kẻ đơn giản, đường đường là người xuất gia nhập đạo thế nhưng lại cấu kết làm việc bại hoại, gia gia của ngươi, cái gì mà tứ đại giai không, là một lão già xuất gia làm chuyện thương thiên hại lý thì có". Vừa mắng vừa không ngừng đi tới đi lui trong miếu, cả người tản ra tức giận.
(*): Đại khái là một câu chửi bậy, dịch sát nghĩa sẽ mất hay nên mình giữ nguyên Hán Việt.
Trần Thành thấy đã đúng thời cơ, lại lập tức châm dầu vào lửa: "Tiền bối, trước mắt tam đại môn phái trong võ lâm đều đã quy thuận, lão nhân ngài cũng không thể làm tội nhân thiên cổ được đâu! Chúng ta có chết cũng phải chết có tôn nghiêm, bằng không sau này không còn mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông". Lôi Chấn liên tục gật đầu, không ngớt lời đáp: "Nói rất đúng, nói rất đúng, gia gia của hắn, ngày mai chính là đại hội, trước tiên chúng ta nên làm thế nào cho phải đây".
Câu hỏi này cũng đã khiến cho Trần Thành bất đắc dĩ. Đúng vậy! Ngày mai chính là đại hội, nếu không thu thập được chứng cứ chứng minh Phương Vô của Bắc Thiếu Lâm có tội thì không thể ngăn cản Phương Vô làm chủ Tứ Nhạc được.
Lôi Chấn trong miếu suy tư một hồi, đột nhiên nghĩ tới điều gì, dừng bước lại: "Trước mắt, chúng ta vẫn không nên cùng bọn họ trở mặt, tam đại kiếm phái đều gia nhập bọn họ thì thế lực đã không thể xem thường, hơn nữa chúng ta đang ở thế đơn thân độc mã, nếu mạo muội đem sự thật nói ra thì chẳng những người khác không tin, trái lại sẽ bị nói là kẻ vu tội, như vậy không có chút tác dụng nào mà còn đả thảo kinh xà, để bọn hắn có thế phản công, đến lúc đó chúng ta còn tìm không ra chứng cứ chắc chắn càng bị bọn họ làm khó dễ".
Trần Thành gật gật đầu, cảm thấy lời nói vô cùng hữu lý, bây giờ chẳng khác nào đang ngồi trên lưng cọp, nếu bọn hắn thuyết phục được tam đại kiếm phái thì khẳng định thế lực càng mạnh hơn. Trần Thành mang trong lòng lo lắng hỏi: "Vậy ngày mai chúng ta có nên đi không? Làm cho kế hoạch bọn họ không thể thực hiện được, nếu lỡ tam phái còn lại gia nhập bọn họ, thế lực sẽ càng cường đại"
Lôi Chấn ngưng mi trầm tư: "Ngươi làm sao biết tam đại kiếm phái sẽ toàn bộ gia nhập tổ chức? Còn nữa, coi như bọn hắn nhường cái tên đầu bóng lưỡng Phương Vô làm chủ, cũng sẽ không thể nhanh như vậy được lòng tất cả, tất nhiên vẫn có kẻ phản đối, có chết cũng không gia nhập, nếu là hạng người nhát gan thì coi như lần này không có đại hội bọn họ cũng sẽ sớm khuất phục chẳng phải sao?. Nghe được lời này, ba người ở đây cùng gật gật đầu.
Trần Thành lại hỏi: "Vậy ngày mai chúng ta không làm gì cả sao?".
Lôi Chấn phiền não dùng sức gãi gãi ót: "Ngày mai còn có thể làm được gì chứ, chúng ta chứng cớ gì đều không có, nói cái gì cũng trở thành bất lợi".
Trần Thành có điểm không cam lòng, nhưng Lôi Chấn nói không phải không có lý, trong lòng vô cùng thất vọng, đột nhiên Trần Thành lại nhớ tới Mạnh Nghị, vui vẻ nói: "Đúng rồi tiền bối, đệ tử Hoa Sơn chưa chết, hắn được chúng ta cứu, hắn có thể làm chứng đám hắc y nhân công giết Hoa Sơn có vài tên sử dụng công phu của Hành Sơn".
Lôi Chân cả kinh hỏi: "Đệ tử Hoa Sơn vẫn còn sống?".
Trần Thành gật gật đầu.
Lôi Chấn liền vui vẻ nói: "Hắn ở đâu? Mau dẫn ta đi xem".
Trần Thành trả lời: "Hắn hiện tại được chúng ta an bài trong thành, tạm thời rất an toàn, thỉnh tiền bối an tâm".
Lôi Chấn lôi kéo tay Trần Thành chạy ra khỏi miếu, vừa đi vừa nói chuyện: "Đi nhanh lên đi nhanh lên, mang ta đi nhìn xem".
Chỉ chốc lát, bốn người liền xuất hiện ở hậu viện Khách Nguyên điếm, Trần Thành gõ cửa phòng Mạnh Nghị, rất nhanh cửa liền mở, Mạnh Nghị vui vẻ kêu: "Trần công tử". Bởi vì bây giờ Ôn Tình đang là một nho sinh, Mạnh Nghị muốn chào hỏi cũng phải ẩn nhẩn. Lôi Chấn vừa thấy Mạnh Nghị, kinh hỉ nói: "Ngươi là con trai Mạnh Tuyệt?". Mạnh Nghị đúng là nhi tử của Hoa Sơn chưởng môn.
Mạnh Nghị nhận ra người này là bang chủ Cái Bang - Lôi Chấn, nhanh chóng cung kính trả lời: "Vãn bối kính chào Lôi tiền bối, tiên phụ (*) đúng là Mạnh Tuyệt". Nghĩ đến phụ thân, Mạnh Nghị trong lòng lại thương tâm cùng thống hận.
(*): Người cha đã qua đời nhưng gọi theo cách kính trọng.
Lôi Chấn vừa buồn vừa vui, kích động nói: "Được, được, Mạnh lão đệ vẫn còn hậu tôn, được, được".
Mạnh Nghĩ cũng kích động ôm quyền, hai gối quỳ xuống đất: "Cầu tiền bối thay vãn bối làm chủ".
Lôi Chấn nhanh chóng nâng hắn dậy: "Đứng dậy đi, tên kia là loại người không bằng cầm thú, lão tử ta xem thường nhất chính là loại người vô sỉ như vẩy, tất nhiên sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo"
Mạnh Nghị cảm động lưu lại nước mắt, cảm kích nói: "Đa tạ tiền bối".
Trần Thành hỏi Lôi Chấn: "Tiền bối, ngươi nói xem nếu chúng ta để Mạnh Nghị làm chứng, phần thắng bao nhiêu?".
Lôi Chấn trầm tư, hỏi Mạnh Nghị: "Ngươi có bằng lòng làm chứng vạch tội không?".
Mạnh Nghị nhanh chóng gật gật đầu: "Điều đó là đương nhiên, chỉ cần có thể báo được thù, cho ta làm gì ta cũng nguyện ý".
Lôi Chấn dạo bước trong phòng, trầm ngâm nói: "Chỉ sợ đến lúc đó tên họ Liêu lại nói cả thiên hạ ai cũng biết chiêu thức của bọn hắn, nói có kẻ cố ý giá họa cho Hành Sơn, đem trách nhiệm chối bỏ không còn một mảnh".
Trần Thành tuy rằng hiểu lời của Lôi Chấn hoàn toàn có lý, phần lớn Liêu Diệu sẽ chối bỏ nhưng nàng chính là không cam lòng, vì thế lên tiếng: "Cho dù là một tia hi vọng, chúng ta cũng không nên buông tha, nếu mất đi cơ hội này chúng ta sẽ như thế mà bó tay, cái gì cũng không thể làm được nữa". Nhìn Trần Thành có chút không bình tĩnh, Ôn Tình ở phía say khẽ chạm vào tay Trần Thành, Trần Thành quay đầu nhìn nàng