Ba người vừa đến cửa chính Bắc Thiếu Lâm, liền có người ra đón, lễ phép thay họ dẫn đường. Đi dạo một hồi lâu, cuối cùng cũng đi tới trước cửa một đại điện, tiểu hòa thượng dẫn đường lễ phép thưa: "Thỉnh ba vị thí chủ ở đây chờ một chút, bần tăng đi vào bẩm báo Phương Vô sư bá". Trần Thành gật đầu, tiểu hòa thượng kia liền đi vào điện.
Trần Thành nhìn tứ phía chung quanh, thấy rõ điện này cách xa hẳn bốn phía, bên ngoài cửa điện là một chỗ đất trống đường kính mười mấy thước, mặt đất đầy sỏi đá, trước điện cũng không có một bóng người.
Chỉ chốc lát, Phương Vô cùng một vài người trang phục hòa thượng đi ra, thấy mấy người Trần Thành, mặt mang nét cười, một câu "A di đà Phật" sau đó nói: "Bần tăng không có từ xa tiếp đón, làm ba vị thí chủ chờ lâu".
Trần Thành cười, lễ phép nói rằng: "Đâu có, đâu có, là chúng ta đến không đúng lúc, có chút đường đột".
Phương Vô trông thấy Ôn Tình đứng bên cạnh Trần Thành, lễ phép mà hỏi: "Chẳng hay vị thí chủ này có phải là cung chủ Bích Hải cung?". Kỳ thật ngay lúc Phương Vô bước vào cửa điện, hắn liền thấy Ôn Tình, trong lòng ngạc nhiên, nữ tử quanh thân tỏa ra ngạo khí, trông con mắt của người võ lâm mà nói, người này giống như nữ tử lãnh diễm ngông nghênh khí phách , chỉ có thể là cung chủ Bích Hải cung Lãnh Ngạo Sương. Chỉ là hắn không rõ, vì sao nàng lại đến đây, vì sao đi cùng Tiết Hoàng Sanh.
Ôn Tình không để ý câu hỏi của Phương Vô, tựa hồ như để đối phương tự nói tự nghe. Thấy Ôn Tình không trả lời, Trần Thành có điểm sốt ruột, thay người trong lòng trả lời: "Phương Vô đại sư nhầm rồi, nàng họ Ôn, không phải họ Lãnh, cũng không phải cung chủ Bích Hải cung".Phương Vô lộ ra nét mặt tình nghi, chẳng lẽ không đúng? Thế gian làm gì có người thứ hai như nàng? Thế nhưng ngẫm lại cũng không sai, trên đời rất khó có được một Lãnh Ngạo Sương thứ hai, nàng quanh thân tỏa ra lãnh ngạo, bản thân thông tuệ, võ công cực kỳ khó lường, là người trăm năm khó gặp, hiện nay làm sao xuất hiện người thứ hai. Thế nhưng kỳ quái chính là nhìn biểu tình Trần Thành, cũng không giống như đang nói dối. Vì vậy xoay người nhìn Đường Nặc, hy vọng hắn cho mình một câu trả lời.
Đường Nặc vô vọng nhìn, há có thể không hiểu dụng ý. Vì vậy không mang theo tức giận mà nói: "Nàng không phải Lãnh Ngạo Sương, nàng là hồng nhan tri kỷ của tiểu tử kia, gọi là Ôn Tình".Phương Vô gật đầu, lễ phép hỏi: "Chẳng hay Ôn thí chủ thuộc môn phái nào?".
Ôn Tình mặt không biểu tình, nhàn nhạt trả lời: "Không cần quan tâm ta môn phái nào, mấy cái này không phải chuyện trọng yếu". Tựa hồ ngoại trừ Trần Thành, Ôn Tình đối với người khác đều là ngàn dặm xa cách, một chút cũng không quan tâm cái nhìn của người khác.
Thấy Ôn Tình chẳng nể tình mà nói, mặt Phương Vô có chút tức giận, nhưng trước mặt người khác hắn là cao tăng đắc đạo, không thể cùng tiểu bối tính toán, cũng chỉ có thể cười cho qua.Trần Thành nhìn hắn vẫn đang chú ý Ôn Tình, vì vậy cố tình nói sang chuyện khác: "Phương Vô đại sư mời chúng ta đến đây là có chuyện gì?".
Phương Vô cười cười, không đáp trực tiếp: "Chẳng biết Tiết thí chủ muốn dẫn Đường thí chủ đi nơi nào? Xử lí làm sao?".
Trần Thành trong lòng cười nhạt, tên lừa ngốc muốn cứu Đường Nặc sao. Trần Thành giấu diếm thanh sắc, vẫn như cũ tao nhã lễ phép nói: "Vốn là tại hạ muốn báo thù rửa hận, nhưng vì võ lâm mà nghĩ lại, chính là muốn giữ lại hắn".
Phương Vô trên mặt thu lại nụ cười: "Không bằng Tiết thí chủ đưa hắn cho bần tăng được không?". Dù sao hai người hôm nay đừng mong còn sống mà ly khai, không cần nói nhiều lời.Nhìn thần thái của Phương Vô, Trần Thành cùng Ôn Tình trong lòng biết đối phương muốn trở mặt, liền đề phòng. Trần Thành đổi dáng cười lễ phép sang nghiền ngẫm: "Đại sư là muốn cứu hắn?". Lần này, ngay cả pháp hiệu của đối phương cũng bị nàng lược bỏ, nàng cũng không phải người lễ phép gì mấy.
Phương Vô duy trì nụ cười mất kiên nhẫn, nói rằng: "Thả hắn ra, đối với nhị vị thí chủ là chuyện tốt, bớt một phần phiền toái".
Trần Thành cười đến càng sâu, thanh âm mang theo một chút ý vị: "Vì sao đại sư còn không thừa nhận bởi vì hắn là bùa hộ mệnh rất tốt?".
Đường Nặc nhìn Trần Thành cười, trong lòng nghĩ ngợi, người này càng ngày càng yêu mị, trước đây nghiêm túc khô khan, chẳng lẽ là ngụy trang? Bây giờ mới là bản chất?
Phương Vô cũng không nói, chỉ nhìn Trần Thành cười, đột nhiên đưa tay nắm lấy Đường Nặc. Tuy rằng động tác Phương Vô rất nhanh, nhưng hai người đã đề phòng ý độ của hắn, ngay lúc hắn sắp tóm lấy Đường Nặc, thân ảnh Trần Thành chợt lóe, chém đến một chưởng, hướng đến khủy tay của Phương Vô. Bởi vì Trần Thành không dám khinh địch, một chưởng kia xuất ra là tám trên mười phần sức mạnh, đem Phương Vô đánh văng ra xa, theo quán tính, Phương Vô không còn cách nào khác liền nhảy ra tiếp một đoạn xa, cánh tay bị đau không chịu nổi, trong lòng cả kinh, không nghĩ tới đối phương tuổi còn trẻ mà công lực lại thâm hậu đến thế.
Ôn Tình vẫn như cũ duy trì vẻ lạnh lùng đứng cạnh Trần Thành, lúc này kéo Đường Nặc qua, tay để tại chỗ hiểm nơi thắt lưng của hắn. Lạnh giọng nói: "Nếu như không muốn hắn chết, tốt nhất đừng nhúc nhích".
Phương Vô lạnh mặt nhìn Ôn Tình, nữ tử này cũng thật khôn ngoan. Đang lúc Phương Vô suy tư không biết làm sao, trong điện lại truyền ra âm thanh nam nhân hùng hậu: "Tiểu oa nhi ưu tú như vậy, thật tiếc". Nghe thanh âm người nọ, đúng là người có nội lực rất sâu. Trong thời gian Trần Thành tìm tòi suy ngẫm, tạm thời chưa đánh giá được thực lực của hắn thế nào, thế nhưng Ôn Tình lại biết được, trong lòng cả kinh, toàn thân trở ra đã không dễ, làm sao cùng Trần Thành an toàn rời khỏi.
Chỉ chốc lát, từ bên trong điện đi ra một gã trung niên nam tử mặc trang phục nho sinh, da nam tử màu hồng nhuận, mặt mang tươi cười, chòm râu dê, thoạt nhìn vô cùng hòa ái, bên ngoài như một gã hoàn toàn không biết võ công, là một tiên sinh hiền lành, thế nhưng Ôn Tình biết, nội công người này rất cao thâm, quanh thân che dấu được cả khí tức võ thuật, nhìn qua không có nửa điểm là người học võ. Lẽ nào người này học võ đã đến cảnh giới?
Đường Nặc nhìn trung niên nho sinh, mặt hiện lên vui mừng, hoan hô kêu: "Nghĩa phụ".
Từ khi nam tử kia xuất hiện trước mặt, Trần Thành cùng Ôn Tình đã biết người này chính là người mà mình muốn tìm, cho nên nghe được Đường Nặc gọi hắn là nghĩa phụ, một điểm cũng không kỳ quái. Các nàng đánh giá hắn, hắn cũng đang đánh giá các nàng.
Nghe được Đường Nặc kêu to, trung niên nho sinh hiền lành gật đầu. Cười nhìn Trần Thành, đưa tay vuốt chòm râu, dáng cười rất hiền lành, y hệt một trưởng bối đang nhìn vãn bối cưng chiều. Trần Thành rốt cục hiểu vì sao Đường Nặc bị xem là "khẩu Phật tâm xà", căn bản là gần mực thì đen! Bất quá người trước mặt công lực còn cao siêu hơn Đường Nặc.
Trung niên nho sinh hành lễ mở miệng: "Tiết thiếu chủ đã lâu không gặp, mong ngươi vẫn khỏe mạnh".
Trần Thành ngẩn ra, chẳng lẽ Tiết Hoàng Sanh lúc trước gặp qua người này? Trần Thành trong lòng suy tư, trên mặt vẫn như cũ lộ ra vẻ mê người ưu nhã tươi cười: "Ngươi biết ta?".
Trung niên nho sinh như cũ cười: "Do Nặc nhi giới thiệu, gặp qua vài lần".
Nặc nhi? Đường Nặc? Không lẽ trước kia Tiết Hoàng Sanh cùng Đường Nặc có giao hảo? Thêm nữa, không quen hắn làm sao có danh sách kia? Trần Thành cũng không muốn tiếp một chưởng thái cực quyền của tên này, tốc chiến tốc thắng vẫn tốt hơn, dù sao cũng phải đấu võ, không bằng thẳng thắng một phen. Trần Thành liền nói: "Không có ý gì nhưng tại hạ đối với chuyện trước kia không có nửa điểm ấn tượng, chẳng biết xưng hô với các hạ thế nào?".
Trung niên nho sinh đơn giản cười đáp: "Lão phu họ Cao, tên một chữ Hồng".
Trần Thành kỳ thực đối với hắn không có nhiều hứng thú, nhưng lại cười hỏi: "Ngươi là bang chủ của bọn họ sao? Môn phái nào?". Trần Thành hiện tại cũng lười dùng ngữ khí lễ phép mà nói, chỉ cần nghĩ người trước mặt có thể đem mình vào chỗ chết, nói chuyện cũng mệt mỏi theo. Cao Hồng híp mắt cười: "Ngươi thông minh như vậy, sao không gia nhập với chúng ta?".
Trần Thành đột nhiên cười lên, làm bộ suy tư, bất động thanh sắc lùi đi vài bước, cùng Cao Hồng duy trì khoảng cách nhất định, bởi vì cùng hắn đứng quá gần, vạn nhất hắn làm khó dễ sẽ không kịp né, đối với đối thủ khó nhằn này, vẫn là cẩn tắc vô áy náy. Trần Thành hoàn toàn cố ý cười đem Ôn Tình kéo lại gần bản thân, nhìn nàng cười: "Tiểu