Ôn Tình đánh ra một chưởng kia liền bị tay Cao Hồng cứng rắn cản lại, chỗ cổ tay bị va chạm như bị nham thạch bắn trúng rất đau nhứt, cảm giác được tốc độ chưởng đầy uy lực của Cao Hồng sắp đuổi tới, trong lòng cả kinh, lập tức thu tay toàn thân né tránh, không dám cùng hắn trực tiếp nghênh chưởng, sợ hãi, nội công quả thật thâm sâu.
Cao Hồng cũng không dự định cho Ôn Tình có cơ hội né thoát, tiến thêm một chưởng, thân hình Ôn Tình chợt lóe, tay lần đến eo lưng rút ra một thanh bảo kiếm, nháy mắt đâm tới Cao Hồng.
Thân ảnh Cao Hồng chợt lóe, tránh thoát kiếm chiêu, người đã ở bên trái Ôn Tình, Ôn Tình lại di chuyển kiếm, trực tiếp hướng đến Cao Hồng lần nữa...
Trần Thành thả người bay lên, rút ra từ sau lưng Linh U kiếm được buộc sẵn, vụt qua không trung rút kiếm đâm tới trên người Cao Hồng...
Nháy mắt ở mảnh đất trống trước miếu điện chỉ còn thấy ba thân ảnh day dưa lóe sáng, tốc độ nhanh như điện giật, làm cho người ở ngoài không thể thấy rõ chiêu thức của bọn họ, cũng không biết tình hình chiến đấu thế nào.
Nhưng Trần Thành cùng Ôn Tình bên trong lòng đều biết thực lực rõ ràng của mình đều kém quá xa đối phương, chiêu thức của mình đều bị đối phương dùng chưởng phá giải hết, lại không thể chống chọi, khổ sở không thể nói nổi.
Trần Thành tuy rằng không hoàn toàn biết chiêu thức đối phương, nhưng hai tay vẫn liên tục phối hợp mong có thể ngăn cản được chưởng pháp của đối phương, nhưng nội lực của Cao Hồng quá hùng hậu, làm cho mình cũng chỉ có thể né sang một bênh.
Ôn Tình đọc hơn trăm cuốn võ lâm bí tịch, hơn nữa kinh nghiệm đối địch cũng không thiếu, mấy chiêu thức của đối phương cũng không quá nề hà gì nàng, nhưng nàng lại e dè trước nội lực của Cao Hồng, bị buộc không thể đến gần hơn được nữa.
Hơn mười chiêu tung ra Cao Hồng đột nhiên đổi chưởng pháp, tay phải nắm chặt, duỗi thẳng hai ngón tay, chưởng pháp đổi thành kiếm chiêu, hai ngón tay đảo qua đảo lại liền mang một đạo khí mạnh mẽ tới, giống như kiếm vô hình, hướng hai người đánh tới.
Trần Thành cùng Ôn Tình đều cả kinh, chẳng lẽ đây gọi là kiếm từ tâm sinh, vận khí vi kiếm?
Hai chiêu trôi qua, Ôn Tình đột nhiên nhìn chiêu thức có chút quên mắt, tựa hồ như đã gặp qua, trong đầu giật mình một cái, giật mình sợ hãi, quả nhiên đây là chiêu thức của Khải tâm kiếm. Ôn Tình lúc trước có được quyển thượng của "khải tâm kiếm phổ", tuy rằng y sư đã dặn không được học nhưng mà mình cũng lật xem qua, bên trong mấy chiêu thức kiếm đều biết một phần. Quyển thượng và quyển hạ của "khải tâm kiếm phổ" hỗ trợ lẫn nhau, quyển thượng chứa kiếm chiêu, quyển hạ chứa tâm pháp, nếu chỉ có một trong hai quyển sẽ không phát huy được toàn bộ uy lực của Khải tâm kiếm thật sự, mà Cao Hồng lần này lại uy vũ dùng Kiếm chiêu đùa giỡn, chắc chắn mười phần đã học hết "khải tâm kiếm phổ". Nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Tình sợ hãi tột độ, nếu hai chiêu này trôi qua, mình cùng ngốc tử chắc chắn sẽ chết. Vì thế nhanh tiếng hô: "Ngốc tử, ngươi đi mau".
Trần Thành tuy rằng không biết đối phương đang dùng khải tâm kiếm phổ, nhưng mà nàng lại cảm giác được sự áp bách, nàng biết mình sẽ chống đỡ không xong, nhưng làm sao mà đào tẩu một mình đây? Nàng hiện tại chỉ hy vọng, chính mình có thể chống đỡ một chút để Ôn Tình có thể chạy đi an toàn, vì thế hô: "Ngươi đi mau, một mình hắn để ta đối phó".
Ôn Tình làm sao không biết Trần Thành là đang trấn an mình, trong lòng mắng: Ngốc tử.
Cao Hồng đột nhiên di chuyển kiếm phong, một cổ kiếm liền hướng Trần Thành đâm tới, chân khí kia có dạng kiếm, Trần Thành biết kiếm trong tay không thể ngăn cản, bất đắc dĩ chỉ có thể nhảy dựng lên, tránh đi một chiêu này. Bay lên quay cuồng một cái, nghĩ muốn bay đến hướng của Cao Hồng, không ngờ nhưng không ngờ đập vào mắt một màn làm cho nàng trong lòng đều lạnh, chỉ thấy Ôn Tình ngã người về phía sau, sức nặng thân thể toàn bộ áp vào trường kiếm bên tay phải. Cao Hồng song chưởng uy lực kinh người,từng chiêu đều lưu tâm đến trên người Ôn Tình, Ôn Tình bất đắc dĩ, vận khí mũi kiếm tay phải, thi triển khinh công thối lui về sau, chống mũi kiếm xuống đất trong nháy mắt đá trên đất từng trận ra tia lửa chói mắt. Ôn Tình tốc độ vẫn kém hơn Cao Hồng, mắt thấy chưởng kia đã nhanh chóng tiến tới nàng, mà nàng cũng cảm thấy chưởng này khó thoát. Nhưng ai ngờ, bóng dáng Trần Thành đột ngột xuất hiện bên người Ôn Tình, vận đủ mười thành công lực tập trung vào song chưởng, khí huyết trong ngực quay cuồng, phun mạnh một ngụm máu lớn. Nhưng mà, nàng biết Ôn Tình đang ở sau lưng mình, nàng không thể lui về sau nửa bước, vì vậy, chân nhanh chóng dùng sức đạp một cái, dưới chân nham thạch hiện một cái hố, liều mạng chống đỡ, gắng gượng đem Cao Hồng cản lại.
Ôn Tình cả kinh, dựng thân lên, còn thời điểm còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy Cao Hồng lại hung ác ra thêm một chưởng, hướng vào ngực Trần Thành, Trần Thành lại thêm một ngụm máu tươi, rải ra đỏ cả một mảnh đất, ngay cả Cao Hồng cũng dính một chút máu tươi chói mắt. Ôn Tình kinh ngạc, ngây người, run sợ, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, môi còn chưa kịp kêu lên mắt đã thấy Trần Thành bị đánh văng ra xa. Trong lòng lại hốt hoảng, thân thể theo phản xạ đuổi theo Trần Thành...
Đường Nặc thấy Trần Thành phun một ngụm máu tươi, trong nháy mắt đỏ cả một mảnh, trong lòng hắn cũng run sợ, luống cuống, ánh mắt mở lớn, nhanh chóng vội vàng kêu: "Nghĩa phụ, không được...".
Cao Hồng nghe tiếng, trong lòng ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Đường Nặc, thấy hắn sắc mặt tái nhợt, mặt đầy sợ hãi ngẩn ra tại chỗ, ánh mắt cũng ngơ ngác chăm chú nhìn vào phương hướng Trần Thành bay xa, không hề nháy mắt.
Cũng là bởi vì lúc này Cao Hồng đang phân tâm, Ôn Tình cũng có thời gian bắt lấy Trần Thành, ngay sau đó vận hết sức lực thi triển khinh công, trong chớp mắt, hai người đã rời khỏi.
Lúc Cao Hồng xoay người, không thấy được bóng người hai nàng, trong lòng thở dài một cái, khẽ lắc đầu. Nặc nhi đứa nhỏ này, vẫn không quên được phần tình cảm kia rồi!
Cao Hồng là yêu thương Đường Nặc, bởi vì hắn giống con trai đã mất của mình, đặc biết là dáng dấp lúc cười, cho nên mang Đường Nặc đi, nhận làm nghĩa tử, tự mình truyền thụ võ công, đem chức Thiếu chủ cho hắn.
Ôn Tình mang Trần Thành chạy như điên, mặc dù nàng muốn nhanh chóng kiểm tra thương thế Trần Thành, nhưng nàng cũng sợ Cao Hồng đuổi kịp, không còn cách nào khác, cho nên nàng chỉ cố chạy càng xa càng tốt, khi đi qua rừng trúc, phát hiện trong rừng trúc một cái miếu thờ cũ nát, vì vậy dừng bước bay xuống trước cửa miếu, lắng tai nghe, xác nhận xung quanh an toàn mới tránh vào trong miếu.
Ôn Tình vội vàng đem Trần Thành để trên sàn nhà, đang muốn kiểm tra thương thế của hắn, chỉ là lúc ánh mắt rơi trên mặt Trần Thành, tim cũng đột nhiên nhảy lên, chỉ thấy da thịt trắng nõn của Trần Thành giờ