Ngày hôm ấy khi đoàn người của Trần Thành tiến đến Tiết gia trang, Tuyết Tình cũng đến Phán Thành, vào đến tiệm rượu Thiên Nhất. Tiệm rượu Thiên Nhất là tửu lâu lớn nhất Phán Thành, cũng là nơi mà đa số đông đảo võ lâm nhân sĩ khắp chốn tụ tập đến, nơi đây nổi danh không vì nó xa hoa, không phải ở chỗ vừa có rượu vừa có đồ ăn, đơn giản là nơi này cho dù người mới biết võ cũng từng nghe qua. Đương nhiên, trọng yếu là phải có tiền mới vào được. Đây là chuyện tình mà người trong giang hồ cũng biết, nhưng lại không biết tửu lâu Thiên Nhất này lão bản đằng sau là Bích Hải cung, đến tiệm rượu Thiên Nhất chứ thật ra là đến Bích Hải cung báo cáo tình hình.
Tuyết Tình vừa tiến vào, đã có người dẫn vào một căn phòng đầy sương. Tuyết Tình là sư muội của cung chủ Bích Hải cung, địa vị chỉ đứng sau cung chủ, cho nên những kẻ phía dưới đều biết đến nàng.
"Tuyết Tình cô nương, xin chờ một lúc, lão bản lập tức đến đây ngay".
Người nọ rời khỏi sương phòng sau đó đem cửa phòng đóng lại.
Chỉ chốc lát cửa liền mở, một nữ nhân mỉm cười trái phải đều như 20 tuổi, vừa vào liền hô: "Nhị sư tỷ, sao người lại tới đây cũng không cho ta biết một tiếng". Tiếng nói vừa dứt, người đó liền chạy đến bên người Tuyết Tình làm nũng.
"Không nói thì không thể đến đây?".
Tuyết Tình cười, đem người trước mặt tách ra, lộ ra một tuyệt thế dung nhan.
"Rất nhớ người cùng Đại sư tỷ a! Đại sư tỷ từ khi làm cung chủ, liền cả ngày bế quan, các người lại còn để cho ta tới nơi tình báo này làm quản lý, thấy các người càng không có thời gian".
Người nữ tử trẻ tuổi này là lục sư muội của Tuyết Tình, tên gọi là Lục Trúc, làm quản lý tại tiệm rượu Thiên Nhất nhưng thật ra là để thu thập những báo cáo.
Đừng nhìn nàng tuổi còn trẻ, nàng tìm hiểu tình báo năng lực không ai bằng, vả lại còn tự mình huấn luyện một đám tình báo viên, trong chốn giang hồ cùng cực không có tin tức nào nàng chưa biết.
"Chúng ta có 8 sư tỷ muội, chỉ có mình ngươi ăn nói hoạt bác, có thể tìm hiểu tin tức tốt, không cho ngươi tới quản, còn có thể nhường ai đây? Hơn nữa là sư tỷ tín nhiệm ngươi mới cho ngươi quản".
Đừng nhìn Tuyết Tình trước mặt người khác một bộ mặt lãnh băng, nhưng ở cùng tỷ sư muội lại khuôn mặt ôn nhu như vậy.
Lục Trúc quệt mồm ngồi vào bên kia ghế, tiếp tục oán hận: "Chỉ là nhân gia muốn có các người ở đây thôi! Các người cũng không thường xuyên đến thăm ta, để cho ta ở bên cạnh chỉ có lẻ loi hiu quạnh".
"Vậy ngươi muốn thế nào?".
Tuyết Tình cười ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Ân...Lần sau khi Đại sư tỷ xuất quan, ta cũng sẽ là chim bồ câu, ta muốn đi gặp Đại sư tỷ".
Lục Trúc từ nhỏ sùng bái nhất là Đại sư tỷ, trước đây Đại sư tỷ làm cái gì nàng cũng bắt chước theo, trong mắt nàng Đại sư tỷ chính là thần tượng trong lòng, là người lợi hại nhất, Đại sư tỷ nói hay làm điều gì đều tuyệt đối là có mục đích đúng đắn. Nếu người khác nói không đúng, nàng sẽ thề sống chết bảo vệ. Nếu nói hiện tại, thì chính là mù quáng sùng bái người.