Trần Thành thông qua lời giới thiệu của Thúy Nhi đối với Tiết gia trang đại khái cũng hiểu nhiều. Tuy rằng Tiết gia trang có nhiều người, nhưng Tiết Nhân lại chỉ mới thu hơn ba mươi đệ tử, trong đó có năm người là thân truyền, trừ bỏ Ngũ Chu Nham, còn lại bốn gã khác so với Tiết Hoàng Sanh lớn tuổi hơn. Ở Tiết gia trang, cũng chỉ có 5 người sư huynh đệ Tiết Hoàng Sanh tương xứng, những người còn lại đều kêu Tiết Hoàng Sanh là Thiếu chủ. Bởi vì Tiết Hoàng Sanh còn có sư phụ thuộc phái Hải Thương, sư phụ là "Văn Tửu Tiếu" Ngô Vọng Trung.
Hải Thương phái là một môn phái ẩn trong giang hồ, không có địa chỉ cụ thể, môn sinh cũng chỉ có vài sư huynh đệ, mỗi người đều võ nghệ cao cường, đều là giang hồ tuyệt đỉnh cao thủ, mấy người này cũng không có giao thiệp với giang hồ, cho nên người biết được bọn họ không nhiều.
Nhị thúc của Tiết Hoàng Sanh là Tiết Từ, bây giờ là chưởng môn của phái Minh Cát. Phái Minh Cát mặc dù là tiểu phái nhưng đệ tử thu nạp đạt mấy trăm người.
Dưới trướng của Tiết Từ có một đứa con, tên là Tiết Đường, lớn hơn Tiết Hoàng Sanh hai tuổi, lớn lên cũng mi thanh mục tú nhưng từ nhỏ chỉ thích văn không thích võ, về vấn đề võ thuật cũng chỉ nằm ngưỡng thường thường.
"Thúy Nhi, vậy người nói ta sau đây? Ta trước kia là dạng người thế nào?".
Trần Thành nghĩ muốn hiểu rõ Tiết Hoàng Sanh, trừ cái tò mò bên ngoài, cũng muốn tránh ngôn hành cử chỉ sai biệt quá lớn, khiến người ngoài hoài nghi.
"Thiếu chủ là một người ôn nhu, hơn nữa đối với bọn thủ hạ rất tốt".
Trần Thành nghiêm túc nhìn Thúy Nhi, nghĩ nàng sẽ nói tiếp, ai biết Thúy Nhi sau khi nói xong câu kia liền không nói lời gì nữa.
"Không còn gì nữa à?".
"Không có".
Trần Thành không nghĩ tới Thúy Nhi đối với Thiếu chủ của nàng chính là hai câu ngắn gọn, ót có điểm choáng, nhưng sau đó cẩn thận suy nghĩ lại, nàng chỉ là một người nha đầu, biết đánh giá như thế nào? Các nàng chỉ để ý Thiếu chủ có đối tốt với mình hay không thôi, không phải sao?.
"Quên đi, trời tối rồi, ngươi mau về phòng ngủ đi".
Biết hỏi không được cái gì, Trần Thành quyết định đi ngủ.
"Được, Thúy Nhi ngủ ở cách vách, Thiếu chủ có việc gì cứ việc phân phó".
Nói xong liền lui ra ngoài. Phỏng chừng trước kia Tiết Hoàng Sanh cũng không có thói quen hầu hạ đi ngủ, cho nên Thúy Nhi mới có thói quen như vậy thối lui ra khỏi phòng.
Trần Thành đang ở trên giường dự định ngủ một giấc ngon, chợt nghe có động tĩnh, trong lòng phản ứng đầu tiên chính là không phải có quỷ đi? Chẳng lẽ là hồn của Tiết Hoàng Sanh? Nghĩ vậy lưng không khỏi chợt lạnh.
Tuy rằng Trần Thành trong lòng đã tràn ngập sợ hãi, nhưng trời sinh nàng là một người có lòng hiếu kỳ rất mạnh, nếu không đi tìm hiểu rõ ràng trong lòng sẽ không được yên. Vì thế, Trần Thành nhấc màn lên nhìn, chỉ thấy giữa phòng có thân ảnh một người đang ngồi trên bàn tròn, sợ tới mức cả người rút về trong chăn, tính toán làm sao có thể bỏ mặc để tiếp tục ngủ.
Nhưng lần này lại nghe tiếng một nữ nhân ôn nhu:
"Tiết Thiếu chủ không có ý định đứng dậy sao?".
"Mẹ ơi! Sẽ không phải là ma thật đi!".
Trần Thành trong lòng gào lên, nhưng nếu đã bị phát hiện, Trần Thành nghĩ vậy cần nói cái gì đó cho nàng mới phải. Vì thế ra khỏi giường, hướng người đó tiến đến hai bước.
"Ngươi...Xin chào! Thỉnh...Xin hỏi cô nương xưng hô như thế nào?".
Tuy rằng Trần Thành đã cưỡng chế nội tâm sợ hãi, nhưng khi mở miệng nói chuyện vẫn khó tránh khỏi cà lăm.
"Tiết Thiếu chủ khi nào thì lá gan lại nhỏ như vậy?".
Người nọ cũng không thèm nhìn Trần Thành đặt câu hỏi.
Nghe nàng vừa nói như thế, Trần Thành cũng không nghĩ ngợi gì liền hỏi:
"Ngươi biết Tiết Hoàng Sanh sao?".
Nghe được Trần Thành hỏi như vậy, nàng kia đem thân vòng vo nghiêm túc đánh giá Trần Thành. Lúc này Trần Thành cũng phát hiện cô gái này trên mặt cũng vây chiếc khăn màu trắng, chỉ lộ ra đôi mắt thủy tinh trong suốt mà sáng ngời. Đôi mắt ấy giống như trân châu bảo thạch sáng chói trong đêm tối, hình như có lực vô cùng hấp dẫn nào đó khiến Trần Thành bất tri bất giác hãm sâu vào trong.
Nàng kia phỏng chừng đã phát hiện Trần Thành đang si ngốc nhìn mình, lập tức đem mặt rời đi:
"Ngươi là thừa nhận mình không phải là Tiết Hoàng Sanh?".
Nghe nàng kia nói chuyện, Trần Thành phát hiện mình thất thố, mặt như bị phỏng, hơi điều chỉnh tâm tình một chút, ngồi xuống đối diện nàng, bởi vì Trần Thành biết nàng không phải là quỷ quái.
"Kỳ thật ta cũng không biết mình là ai, nhưng là mọi người kiểm tra cơ thể của ta đều nói là phải, ta cũng không biết có phải bọn họ đang hù ta hay không".
Trong lòng Trần Thành nói, bởi vì theo như bọn họ nói, có khi nào bọn họ kết phường lên lừa gạt nàng. Nhưng trực giác cho nàng biết, chuyện này không phải giả, bọn hắn làm gì phải tốn công phí sức lừa gạt nàng làm chi, nàng lại không có gì để lừa cả. Nhưng không có biện pháp khác, thôi thì Trần Thành chọn cách biết người biết ta.
Nàng kia ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Trần Thành, cảm thấy người này ngôn hành cử chỉ không giống với Tiết Hoàng Sanh nàng từng biết. Tiết Hoàng Sanh ngôn hành cử chỉ đều nhẹ nhàng hữu lễ, mà người trước mắt thì nói chuyện rất tùy ý.
Thấy nàng kia không nói chuyện, Trần Thành nghĩ nàng không tin lời mình nói,