Trần Thành tuy rằng là người thích ngủ, nhưng nếu đã muộn quá cũng ngủ không được, nàng đang lo lắng cho rằng mình sẽ ngủ quên không nhớ đến phó ước, ở trên giường trằng trọc chờ trời mau sáng nhanh rồi mới mơ mơ màng màng ngủ.
"Đốc...đốc...đốc...Thiếu chủ...".
Nghe được thanh âm, Trần Thành liền phản xạ có điều kiện ngồi dậy ngay:
"Xong rồi, xong rồi, ngủ quên mất rồi".
Tự nói thầm tự kích động rời giường mặc quần áo, ra mở cửa liền hỏi Thúy Nhi:
"Hiện tại là mấy giờ? Ngươi có biết miếu Quan Âm cách Tiết gia trang trăm dặm là đi như thế nào không?".
Nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng của Trần Thành, Thúy Nghi nghĩ đã có chuyện gì xảy ra:
"Thiếu chủ, đã xảy ra chuyện gì?".
"Không có việc gì, ngươi mau nói cho ta biết làm thế nào đến được miếu Quan Âm đi".
"Theo phía tây của Phán Thành đi ra, đi theo đường thẳng, gần trăm dặm liền gặp một cái triền núi, lên núi là sẽ thấy được miếu Quan Âm".
"Cảm ơn".
Nói lời cảm tạ, Trần Thành xoay người liền hướng ngoài cửa chạy đi.
"Thiếu chủ, ngươi đi đâu vậy? Ngươi không ăn điểm tâm sao? Trang chủ có chuyện muốn tìm người".
Thúy Nhi thấy Trần Thành vội vàng đi ra ngoài, nhanh chóng hô.
Nghe được tiếng hô của Thúy Nhi, Trần Thành giật mình, ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng không khỏi thầm mắng chính mình bởi vì nàng còn thấy sắc trời còn sớm. Liền quay trở lại bên người Thúy Nhi, Trần Thành ngượng ngùng hỏi:
"Ngươi nói, Trang chủ, à không, cha ta tìm ta?".
"Đúng vậy! Trang chủ nói người ăn điểm tâm sau đó đến thư phòng tìm hắn".
"À, được rồi".
Chân đầu tiên bước vào cửa phòng, Trần Thành xoay người lại hỏi:
"Ah, ngươi nói bây giờ là giờ nào rồi?".
"Giờ Thìn".
"Ừm".
Trần Thành trong lòng cảm thấy may mắn, may mắn nhất chính là đối với thời gian con giáp này vẫn biết được. Trong lòng tính ra, tối hôm qua nàng kia đến hẳn là giờ Hợi. Quan Âm miếu cách đây 100 dặm, nếu theo tốc độ xe chạy, sẽ không tới một giờ, còn nếu như tính theo tốc độ ngựa chạy, vậy là bao lâu?
"Chuyện kia, Thúy Nhi, ngươi nói kỵ mã đến Quan Âm miếu sẽ cần bao nhiêu thời gian?".
"Không tới một canh giờ, nếu như là Bạch Ngạo, phỏng chừng còn nhanh hơn".
Thúy Nhi lúc trước có nói tới Bạch Ngạo cùng U Linh kiếm cho Trần Thành nghe, cho nên lần này Trần Thành biết Bạch Ngạo chính là con ngựa màu trắng kia.
Hay là như thế này, buổi chiều ở nhà nếm cơm chiều cũng tốt lắm! Trần Thành trong lòng nghĩ thế.
Nếm qua điểm tâm, đổi một bộ quần áo mới, liền hướng thư phòng đi đến.
"Cha, người tìm con sao?".
Tới thư phòng, Trần Thành liền hỏi.
"Ân! Ngồi xuống đi, cha có chuyện muốn cùng con nói".
Tiết Nhân vừa nói vừa đem cửa phòng đóng lại.
"Cha biết lúc này không nên cùng con nói việc này, nhưng là có chút sự việc nên nói con biết cho thỏa đáng".
Tiết Nhân ngồi vào ghế thái sư, lộ ra vẻ mặt lo lắng.
"Mấy ngày trước, Nhị thúc của con lại đây muốn nghĩa nữ (1) của hắn cùng con kết hôn, nói như thế thân càng thêm thân".
Trần Thành không nói gì, nàng cảm giác mình không biết rõ ràng điều gì trước kia, tốt nhất là không nên tùy tiện mở miệng. Nhưng trong lòng cũng cảm thấy bất thường.
"Không biết có phải Nhị thúc con có nghe hay không tin đồn con mất tích, cố ý nhờ hôn sự để tìm hiểu sự tình điều tra, hắn nói nếu đồn đãi là thật, là cha dưới gối không có nữ nhân, nhường vị chức Thiếu chủ Tiết gia trang cho đường huynh của con. Nếu đồn đãi là giả, hắn muốn đem nghĩa nữ gả cho con".
"Cái gì? Bệnh thần kinh, hắn nói là gả cho ai, ai mà cần. Đầu óc có bệnh sao".
Trần Thành nghe được mình sắp lấy người không quen biết, hơn nữa còn có mục đích, trong lòng liền la lên.
Có lẽ Tiết Nhân chưa bao giờ nghe Tiết Hoàng Sanh nói như thế, hơi sợ run lên, nhưng lại nghĩ đây do là nguyên nhân mất trí nhớ, trong lòng không khỏi một trận khó chịu.
"Nghe được tin tức con mới trở về, Nhị thúc con một hồi sẽ mang theo nghĩa nữ đến Tiết gia trang, bất quá con cứ yên tâm, cha sẽ nghĩ biện pháp chối từ".
Tiết Nhân cũng biết Tiết Hoàng Sanh không thể cưới, coi như có muốn lấy vợ, cũng không phải là nghĩa nữ của Nhị thúc, đó sẽ là biện pháp chối từ.
"Cha tính toán như thế nào để chối từ?".
Tuy rằng nghe Tiết Nhân nói như vậy, Trần Thành trong lòng vẫn không yên tâm.
Tiết Nhân cau mày nghĩ: "Cứ lấy lí do trước mắt là con chưa muốn kết hôn đi! Tạm thời từ chối khéo".
"Vạn nhất nếu hắn nói vậy thì đính hôn trước thì sao đây?".
Trần Thành xem lí do ấy cơ bản vẫn không thể coi là tốt được.
"Đính hôn?".
"Vâng. Nếu bọn hắn nói nếu hiện tại không muốn kết hôn, vậy thì đính hôn trước, thế làm sao bây giờ?".
Tiết Nhân trầm mặt lại. Đúng vậy a! Ta làm sao lại không nghĩ tới việc này. Nên làm thế nào cho phải? Cần lấy lí do gì khác để từ chối đây? Trực tiếp cự tuyệt thì không được, phỏng chừng hắn còn có cách nói khác. Cái này thực sự làm khó Tiết Nhân.
"Cha, nếu không được, cứ chờ bọn họ đến đây, người đừng nói gì nhiều, cứ để con".
Trần Thành cũng không phải là người thành thật, trong lòng thực sự rất hiếm khi có ý xấu, hơn nữa, nếu sự việc xấu đi thì ta vẫn có tí công phu.
Tiết Nhân nghĩ nghĩ, cuối cùng cho phép.
Mới vừa nếm qua cơm trưa, còn có hạ nhân báo lại:
"Trang chủ, Nhị lão gia đến rồi!".
Bọn hắn rốt cục cũng đã tới, xem hắn muốn chơi hoa dạng gì, Trần Thành đi theo Tiết Nhân vào đại đường.
"Ha ha ha, đại ca, ta lại tới nữa, nghe được điệt nhi (2) vô sự, ta thực sự thay ngươi vui vẻ. Qua chuyện này rồi chúng ta có thể làm thông gia, thân càng thêm thân!".
Tiết Nhân cùng Trần Thành từng bước đi vào đại đường, Tiết Từ có bộ dạng như vậy. Trần Thành thầm mắng nhỏ: Đồ giả tạo!
"Làm phiền Nhị đệ lo".
Tiết Nhân cũng khách sáo, chắp tay vừa ý ngồi xuống chung.
Trần Thành tiến đến đại sảnh liền thấy đứng sau Tiết Từ có một đôi nam nữ trẻ tuổi, nàng kia mắt phượng mày ngài, cũng có sắc đẹp riêng. Nam tử kia mặt như thoa phấn, lớn lên so với nàng kia còn đẹp hơn vài phần. Không cần đoán, Trần Thành vừa nhìn biết hai người bọn họ là ai, mặc dù là nhìn mỹ nữ, Trần Thành đối với người này không có hảo cảm.
"Đại ca! Vị này là tiểu nữ Tiết Tử Diên".
Nói xong, liền hướng về Tiết Tử Diên cùng nam tử kia nói:
"Các ngươi không mau đến bái kiến đại bá".
"Vâng". "Vâng".
"Cháu gái chào đại bá". "Cháu chào đại bá".
"Không cần đa lễ, Nhị đệ thực có phúc khí, cháu và cháu gái đều là nhân trung long phượng (3) a! Vài năm không thấy, Đường nhi lớn lên thực tuấn tú lịch sự".
Tiết Nhân vẫn khách sáo.
"Đại ca quá khen, khuyển trẻ (4) làm thế nào so với Sanh nhi! Sanh nhi mới là tuấn tú lịch sự, nhân trung chi long (5)".
"Quá khen quá khen!".
Trần Thành ngồi ở đó thấy hai người này người tung kẻ hứng cùng nhau khách sáo, trong lòng nghĩ có rắm cũng sắp phóng đến nơi, giả bộ cái gì mà giả bộ! Lãng phí thời gian người khác.