Từ hôm trở về, ngoài giờ làm việc ra, tâm trạng Lâm Bối Na luôn trong trạng thái nặng nề. Cái tên Trác Phùng kia cũng không thấy đến gặp cô, không hề gọi điện cho cô một lần nào.
Ngược lại, người đến tìm cô, làm phiền cô là Trác Nhiên. Cô bất lực nhìn hắn.
"Anh còn muốn cái gì nữa đây?"
"Em bảo anh ta yêu em sao? Vậy anh ta có đến tìm em không? Có quan tâm em không? Hay chỉ một chút hiểu lầm liền bỏ mặt em?"
"..."
Trác Nhiên đặt hai tay lên vai cô, nhẹ giọng: "Bối Na à, em tỉnh lại đi. Anh ta không hề biết yêu một người là như thế nào đâu. Chẳng qua là vì em mới mẻ, khác với những cô gái mà anh ta vui đùa, cho nên anh ta mới vui vẻ bên em mà thôi."
Một cái tát giáng xuống, Lâm Bối Na mở to mắt nhìn anh: "Chỉ cần người ấy không phải là anh. Nếu vẫn còn tự trọng thì hãy về đi, tôi không muốn ký ức tốt đẹp về anh bị phá hủy chỉ vì chuyện này đâu." cô đóng sầm cửa lại.
Trác Nhiên rớt nước mắt. Anh sai rồi, sai thật rồi!
Lâm Bối Na cảm thấy bị quái nhiễu, thời gian này nên trở về nhà Lâm gia một thời gian, có lẽ sẽ giúp tâm trạng tốt hơn.
Đêm đến, khắp các đường phố đều sáng rực rỡ dưới ánh đèn, gió thổi lạnh lẽo.
Lục Kiên đứng dưới ngôi biệt thự hai tầng của Lâm gia, gọi điện cho Lâm Bối Y, sau một chuỗi dài tít tít thì đối phương cũng nghe máy, giọng nói nặng nề như đang ngáy ngủ.
"Đêm hôm khuya khoắc anh không ngủ còn gọi cho em làm gì?" Lâm Bối Y đúng là rất xem trọng giấc ngủ.
"Đang ngủ à?"
"Sao đấy?"
"Anh nhớ em!"
Lâm Bối Y bật cười, thực ấm áp!
Lục Kiên cười tít mắt, giọng rất nhẹ: "mở cửa sổ ra đi."
Lâm Bối Y thực chất không phải đang ngủ mà là đang xem luận văn của sinh viên, nghe vậy liền đến mở cửa sổ ra. Nhìn thấy Lục Kiên ngước mặt lên cười,