Mọi ngày vào năm giờ sáng là Lục Kiên đã dậy rồi nhưng hôm nay ngủ bên Thụy Khanh, thoải mái ôm cô trong vòng tay nên nằm ráng đến 7 giờ, thật sự không thể nằm thêm nữa, nhìn qua người bên cạnh, cô ấy vẫn ngủ say.
"Này, em vẫn chưa chịu dậy à?"
"...."
Lục Kiên lay lay người Thụy Khanh, cô nhăn nhó mặt: "Anh lại nỗi điên cái gì nữa?"
"Em nên tập thói quen dậy sớm đi, tương lai còn phải cứu người đấy."
Mới sáng ra đã nghe bài giáo huấn cũ rít rồi, cô nhăn nhó, giọng phát cáu: "Đêm qua vì ai mà em phải thức khuya?"
Lục Kiên trân người, đổ thừa mình?!
"Bình thường không phải vì anh thì em dậy sớm à?"
Thụy Khanh không thèm nghe, thủy chung với giấc ngủ của mình, trở người lại, quay lưng về phía Lục Kiên, vùi đầu vào gối. Lục Kiên không quấy rầy cô nữa, một mình bật người dậy, bước vào phòng tắm.
Khi trở ra, cô vẫn chưa chịu dậy, thật không thể hiểu nổi, tương lai có thể làm gì để trở thành một bác sĩ ngoại khoa có trách nhiệm đây? Lục Kiên lại ngồi xuống giường, xòa người xuống hôn lên má cô một cái.
"Hôm nay anh đi công tác, cỡ một tuần mới về."
Cô mở mắt ra, thờ ơ "Ờ" một tiếng.
Hành động thiếu quan tâm của cô khiến anh thở dài: "Thụy Khanh, em không quan tâm anh một chút được sao?"
Cô biết tỏng cả rồi đấy, đừng hòng mà gạt được người. Cô lạnh nhạt đáp: "Anh đừng tưởng em không biết, đêm qua anh nói chuyện điện thoại em nghe cả rồi, sao, muốn em vạch trần à?"
Anh cười cười, bị phát hiện