Sau khi Lục Thư khỏe lại đã được về nhà, Lục Kiên không nói gì, nhưng vẫn tỏ ra không đồng ý hôn sự này, liền quay về nhà của Thụy Khanh.
Lục Thư biết mình không thể ép buộc đứa con trai cứng đầu này, đột nhiên lại hận bản thân đã nuôi dạy hắn quá tài giỏi, tự chủ tài chính, có thể tự tay gầy cơ nghiệp, làm bây giờ ông không thể điều khiển hắn, cuộc hôn sự đã sắp đặt này tạm thời không nhắc đến.
......
Lục Kiên có hẹn với Trác Phùng ở sân bóng rổ của Đại học Z, thiết nghĩ Thụy Khanh cũng đang trong trường, để tên kia đợi một lúc cũng không sao, tranh thủ đến gặp Thụy Khanh.
Định đến khu của sinh viên ngành y, vừa đi qua khu của sinh viên kinh tế đã thấy bóng dáng của Lâm Bối Na nhưng lại nhầm là Thụy Khanh nên vui vẻ tiến đến.
Một nam sinh vóc dáng khá đẹp, học cùng khoa, tên là Vũ Kiệt cũng khá thân thiết với Lâm Bối Na, cậu ta đứng sau lưng cô, vui vẻ gọi: "Cậu về bao giờ đấy?"
Lâm Bối Na xoay người ra sau, thấy cậu ta, cô nở nụ cười thân thiết, thanh âm cất lên: "Tôi về lâu rồi, hôm nay mới vào nộp luận án."
"Sắp tốt nghiệp rồi, cậu có tính học lên nữa không?"
Lâm Bối Na đương nhiên đã có dự định cho tương lai của mình rồi nhưng vẫn ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ: "Chắc là không."
Vũ Kiệt thoáng buồn: "Như vậy tôi sẽ không được dịp gặp cậu nửa rồi."
Lâm Bối Na hơi nhíu mày, nỗi hứng đùa một câu: "Tôi hi vọng cậu sẽ không gặp tôi!"
Vũ Kiệt càng thêm thất vọng vì câu nói này, Lâm Bối Na nhạy bén hiểu tâm tình đối phương, kịp thời bổ sung câu sau: "Chỉ có bệnh nhân mới gặp tôi thường xuyên, không phải sao?"
Vũ Kiệt nghe câu này thì hiểu ý liền vui hẳn ra, nhưng trong lòng đầy ngờ vực,