Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Quyển 3 - Chương 101


trước sau

Thiếu Thương vẫn đang lo cho Lăng Bất Nghi, nên khi nghe được tin này thì không khác gì ngồi trên bàn chông. Nàng căng thẳng tới nỗi lắp bắp: “Nương nương, thiếp thiếp… Chuyện đó, thiếp có thể…” Vừa nói nàng vừa nhìn ra ngoài cửa.


Hoàng hậu lại không sốt ruột như Thiếu Thương, vì trong lòng bà thấy lạ. Hoàng đế thương Lăng Bất Nghi còn hơn con ruột, bởi lẽ thương cậu ta không liên quan đến thừa tự hoàng quyền và cán cân thế lực, mà còn vì áy náy và xót xa với gia đình Hoắc thị.


Những năm qua, chớ nói đến đánh mắng, tới thầy dạy cưỡi ngựa bắn cung khiển trách mấy câu thôi mà Hoàng đế đã đau lòng nửa ngày. Hết nghi ngờ thầy dạy xem thường Lăng Bất Nghi không cha không mẹ không chỗ dựa, lại quay sang xót xa nếu Hoắc Xung huynh trưởng còn sống thì đâu tới lượt một thầy dạy không biết điều ra vẻ, Hoắc thị toàn nhân tài, có ai không thể dạy dỗ cháu ngoại duy nhất.


Vì sao bây giờ lại muốn phạt con nuôi? Là Sầm An Tri truyền nhầm hay Lăng Bất Nghi đã thật sự làm sai chuyện gì quan trọng.


Nhưng Hoàng hậu vẫn nói: “Từ từ đã Thiếu Thương… Được rồi, ngươi đi xem thế nào cũng được. Nhưng nói chuyện cho đàng hoàng, đừng chống đối bệ hạ, ta sẽ lập tức tới ngay, Địch ảo, thay trang phục cho ta…”


Vừa được cho phép, Thiếu Thương vội chạy ào ra ngoài, Hoàng hậu lại cảm thấy không ổn, nhanh chóng sai mấy cung nữ cao to đuổi theo, tránh lại gặp tai nạn.


Nếu đi đường tắt từ Trường Thu cung tới Tuyên Chính điện sẽ chỉ cần hơn một khắc, nhưng trên đường đi phải băng qua cung hẻm chắn giữa tiền triều và hậu cung, bình thường rất yên tĩnh vắng bóng người. Nhưng lá gan Thiếu Thương to như cái đấu, không sợ sẽ gặp đầu trâu mặt ngựa. Nàng còn lo sẽ bị thị vệ canh phòng cung hẻm chặn lại không cho qua, nào ngờ lúc này người ta lại chủ động nhường đường, không rõ có phải do Sầm An Tri đã dặn dò trước không.


Lấy hết sức chạy dọc cung hẻm về phía nam, nào ngờ Thiếu Thương suýt va phải một người ở ngã rẽ – Viên Thận ôm hai cuốn thẻ tre xém tí làm rơi, đứng tại chỗ như gặp ma ban ngày. Nhưng hắn nhanh trí, lập tức đi tới.


“Có phải Lăng Bất Nghi gặp chuyện gì không? Vừa rồi bệ hạ và các đại nhân đang luận chứng, ta ở bên cầm bút ghi chú, sau đó không biết Sầm nội quan nói gì với bệ hạ mà bệ hạ cho bọn ta lui.” Viên Thận ngạc nhiên lẫn khó hiểu.


Thiếu Thương đỡ cung tường thở hổn hển: “Làm gì có chuyện, anh đừng nói lung tung, lỡ bị truyền đi lại đồn Lăng đại nhân phạm thượng gây rối, bị bệ hạ thất sủng… Là bệ hạ cho triệu bọn ta đến bàn ngày thành hôn.”


Viên Thận bất đắc dĩ ôm cuốn thẻ tre nặng nề: “Cô không cần kị ngôn như vậy, ta đâu có hại cô.” Hay lắm, tính cách không thay đổi chút nào, đề phòng khi gặp chuyện, nghi ngờ khi gặp người.


“À phải rồi, lần trước cô có bảo ta hỏi thăm chuyện của Lâu Nghiêu, ta đã hỏi được rồi. Nhưng cô toàn ở trong cung nên ta không thể truyền tin cho cô. Cô sao thế, ngoài kia đều đồn cô và Lăng Bất Nghi có tranh chấp, bị giam trong cung không cho về?”


Thiếu Thương vịn cung tường chầm chậm thẳng người lên, thở hắt ra nói: “Ta bảo này Viên công tử, anh có thể suy nghi tích cực lên được không, vì sao không phải là ta được nương nương coi trọng, nên ở lại cung giúp chuẩn bị thọ yến? Bao con gái nhà quan ở đô thành thèm khát vào cung, muốn hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, bọn họ hâm mộ ta đến đỏ mắt kia kìa! Đó là ghen tị, chỉ đơn giản ghen tị!”


Viên Thận liếc xéo: “Vì sao cô không nói bọn họ ghen tị cô lấy được Lăng Bất Nghi?”


“Ồ, cám ơn Viên công tử đã nhắc nhở.” Thiếu Thương chống nạnh thở hổn hển, khuyên hết nước, “Nhân tài như Lăng đại nhân, dù Viên công tử lấy chàng thì cũng sẽ bị mọi người ghét thôi!”


Viên Thận loạng choạng, suýt làm rơi thẻ tre: “Cô cô cô… Đúng là không ra thể thống gì!”


Thiếu Thương thở đều, không muốn chậm trễ nữa, lập tức vượt qua Viên Thận đi về phía trước.


Một tay Viên Thận lóng ngóng ôm cuộn tre, tay kia vươn ra kéo tay áo của Thiếu Thương, gương mặt trắng trẻo lịch sự thoáng ửng đỏ: “Không phải cô muốn biết tình hình dạo này của Lâu Nghiêu à, vì sao không hỏi?”


Cứ nhớ lại chuyện này là Thiếu Thương lại hận không thể tát mình mấy phát, cũng do việc này mà ra cả, nếu biết trước sẽ ra nông nỗi này thì từ đầu đã không nhiều chuyện hỏi làm gì. Vợ chồng trẻ người ta đóng cửa bàn bạc thì liên quan gì tới người ngoài, nhất là vị hôn thê cũ như mình, tránh bị nghi ngờ còn không kịp nữa là, không ngờ bản thân cũng mắc phải loại sai lầm cấp thấp trong tiểu thuyết tình cảm như thế, quả nhiên sống hài lòng quá lâu nên không có ý thức nguy cơ, đáng đời bây giờ tiến thoái lưỡng nan.


Nàng ngoái đầu kéo tay áo mình, chau mày nói: “Đa tạ Viên công tử đã giữ lời hỏi thăm chuyện Lâu gia cho ta, nhưng về sau ta nghĩ lại rồi, với thân phận của ta và huynh ấy bây giờ, có lẽ không nên dính líu gì nhau nữa. Chuyện này đến đây là đủ. Viên công tử, ta phải đi gặp bệ hạ, chúng ta từ biệt thôi… Nè nè, anh kéo ta làm gì thế hả, mau thả ra, thả tay ra…!”


Viên Thận mím môi: “Trong nhà đã xem mắt vài nữ công tử, nhưng ta, ta, ta vẫn chưa hạ quyết tâm được…”


“Thì cứ xem tiếp đi! Anh kéo ta làm gì!” Thiếu Thương giật tay áo mình về, thật sự rất tức giận, “Xem một người chưa đủ thì xem chục người, kiểu gì cũng xem đến người Viên công tử thích. Có câu chuyện do người gây ra, không ngạo mạn không nóng vội, người có chí ắt sẽ thành, có công mài sắt có ngày nên kim… Anh mau thả ta ra!”


Gặp phải một vị hôn phu nhạy cảm dễ giận thích nghĩ lung tung nên bây giờ nàng đã tạo thành phản xạ có điều kiện, rất đề phòng có hiểu lầm với đàn ông chưa thành thân.


Lúc này bốn cung nữ cao to từ phía sau đuổi đến, rõ ràng là đến tìm Thiếu Thương. Ánh mắt Viên Thận tối đi, chậm rãi buông tay.


Thiếu Thương lập tức giật tay áo về, gọi bốn cung nữ ở Trường Thu cung đi cùng mình. Viên Thận đứng sau nhìn theo bóng lưng cô gái chạy đi một hồi lâu, sau đó chậm rãi cất bước, khi đi còn như cố ý ưỡn thẳng sống lưng.


Chạy đến Tuyên Chính điện, Sầm An Tri lo lắng đứng chờ ngoài cửa đã lâu, vừa thấy Thiếu Thương thì lập tức tới đón, đồng thời nhỏ giọng: “Ôi ôi ôi, cuối cùng Trình tiểu nương tử cũng đã đến, bệ hạ ở trong đang nổi giận với Lăng đại nhân!”


Thiếu Thương nắm cánh tay Sầm An Tri, khó khăn nuốt nước bọt: “… Rốt cuộc là đã có chuyện gì.”


Sầm An Tri không dám chậm trễ, vừa dẫn Thiếu Thương đi vào nội đường vừa thuật lại đơn giản đầu đuôi câu chuyện.


Thật ra chuyện cũng khá bình thường, khái quát một lời: Lăng Bất Nghi đã đánh trưởng bối của tám tiểu nữ nương một trận no đòn, dựa theo tác phong nghiêm túc của mình, mỗi người bị gãy một tay một chân.


“… Mới một buổi chiều mà Lăng đại nhân đã đánh xong cả?” Hướng cảm xúc của Thiếu Thương có hơi lạ. Nàng nhìn bầu trời bên ngoài – khi Lăng Bất Nghi nổi giận rời đi là sau giờ ăn sáng, bây giờ còn chưa đem cơm tối lên, tính luôn lộ trình đi đi lại lại thì hiệu quả này thật sự đã vượt quá phạm vi xã hội nông nghiệp.


Sầm An Tri buộc lòng giải thích.


Vốn dĩ chuyện này rất rắc rối vì liên đới đến nhiều người nhiều nhà, nhưng trong tay Lăng Bất Nghi nắm giữ nhân lực và quyền thế, chỉ cần Ngũ hoàng tử nịnh bợ nói ra gia đình của những cô gái ấy là lập tức có hiệp hội thổ công trình bày rõ ràng lý lịch của gia đình ấy.


Lăng Bất Nghi không kéo họ hàng cô dì vào, chỉ nghiêm trị cha anh trực hệ của người đó. Có mấy nhà là chàng viết thiệp đi mời. Đợi khi cha con bọn họ tưởng rằng có cơ hội xã giao với Lăng Bất Nghi, vui vẻ chạy đến Lăng phủ thì lập tức mở cửa thả chó, ra tay đánh người. Có vài nhà nằm gần đường thì đập cửa xông vào – bảy gia đình trước đó là được giải quyết như vậy.


“Cũng không chết người mà chỉ đánh một hai, cớ gì bệ hạ lại nổi giận đến thế.” Thiếu Thương lẩm bẩm một câu nhận xét rất không phù hợp tinh thần “năm trọng bốn đẹp ba yêu”*. Nàng thật sự liều mạng vì vị hôn phu da trắng khôi ngô xấu tính nọ.


(*Năm trọng: văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự và đạo đức; bốn đẹp: tâm hồn, ngôn ngữ, hành vi và môi trường; ba yêu: cộng hoà nhân dân Trung Hoa, chủ nghĩa xã hội và ĐCSTQ. Đây là phong trào tuyên truyền giáo dục tư tưởng của ĐCSTQ.)


Nhưng Sầm An Tri cũng tán thành với ý kiến ấy, thấp giọng nói: “Nếu chỉ như thế thì bệ hạ đã không nổi giận rồi. Hỏng là hỏng ở nhà cuối cùng đây.”


Vì lão gia của gia đình cuối giữ chức quan nhỏ ở Ngự Sử đài, dù chỉ là thiên lại nhưng hôm nay đang là ngày trực. Sau khi đánh đập mấy người anh em của cô gái kia, huynh đệ Lương Khưu đề nghị Lăng Bất Nghi hoàn thành nốt vào ngày khác, ngay tới Ngũ hoàng tử nhiều chuyện cũng cảm thấy xé to chuyện không ổn, nhưng Lăng Bất Nghi không quan tâm, đi thẳng đến Ngự Sử đài, ngay trước mặt các vị đại nhân, đẩy ra ngoài  y theo lệ đánh gãy một tay một chân.


Và rồi chuyện tệ đi.


Tám gia đình ấy không có gì phải tiếc, nhưng dẫu gì Ngự Sử đài cũng là đơn vị cơ quan quốc gia, vậy mà Lăng Bất Nghi lại coi đó như phường ăn tiệm rượu, đi vào túm người nói đánh là đánh, không hề giữ thể diện cho các lão gia Ngự Sử.


Nhờ Ngự sử Tả đại phu và Lăng Bất Nghi có tình ‘ngủ chung’ đêm qua, vừa thấy thế thì lập tức trấn an các đồng liêu, sau đó khiêm tốn vào cung diện tấu, đá quả cầu này cho Hoàng đế rồi chạy đi.


Nghe xong đầu đuôi, Thiếu Thương thật sự không biết phải nói từ đâu.


Sầm An Tri cũng không quan tâm tâm trạng phức tạp hiện giờ của nàng, dẫn người đi vào nội đường, qua kẽ hở bình phong sơn mài “Mục vương cưỡi tám tuấn mã ngự thiên hạ”, Thiếu Thương trông thấy Hoàng đế đang nổi giận ngồi trên cao. Tới khi Hoàng đế lên tiếng ‘tới rồi hả, nhanh đấy, gọi nó cút vào đây’, nàng lập tức rảo bước đi vào, quỳ xuống ngồi yên.


Thiếu Thương tính quỳ gần Hoàng đế, như thế lúc cầu xin có thể chân thành như thật hơn, nhưng khi đi tới quỳ giữa Lăng Bất Nghi thì bị chàng kéo lại, bàn chân nàng trượt một

cái, ngã thẳng vào người chàng.


Hơi thở trong trẻo quen thuộc trên cơ thể chàng trai bao trùm, trán nàng va vào lồng ngực cứng rắn, cánh tay chắc khỏe chậm rãi kéo nàng lại. Thiếu Thương tức tối, đang lúc này mà chàng còn không đứng đắn ư!


Nàng lấy sức đấm chàng, nhưng Lăng Bất Nghi không mảy may dao động, đặt nàng ở bên cạnh mình như xách một cây bắp cải.


Hoàng đế ngồi trên thấy thế thì cười lạnh: “Được lắm, ngày mai Ngự Sử đại phu sẽ tố lên triều, khanh còn dám làm liều…”


Thiếu Thương không màng ân oán cá nhân, vội quỳ xuống cầu xin: “Xin bệ hạ tha tội, dù Lăng đại nhân hành sự lỗ mãng nhưng niệm tình cảm có thể tha thứ!”


Lăng Bất Nghi liếc nhìn nàng, không hề cảm kích nói: “Không cần em xin tha cho ta. Thù của ta ta sẽ tự trả, bản thân làm sai sẽ tự lĩnh phạt, không cần người ngoài bận tâm.”


Đây chính là câu mà Thiếu Thương đã nói lúc trước, nàng thở hổn hển: “Đó là thù của chàng hả, rõ ràng là thù của em mà! Bọn họ đẩy em rơi xuống nước chứ không phải đẩy chàng, chàng giả vờ cái gì!”


Ngũ hoàng tử đang quỳ bên cạnh khẽ bật cười, rặt bộ dạng ngồi ngoài hóng hớt. Sáng sớm nay hắn bị Lăng Bất Nghi kéo đến làm chứng cho Trình Thiếu Thương, tới giờ vẫn chưa dùng bữa sáng hay bữa trưa, nhưng kỳ lạ thay hắn không hề thấy đói, trái lại tinh thần còn rất hăng say. Đúng là người gặp chuyện vui thì cũng không cần ăn uống.


Thiếu Thương lườm nguýt cái gã cười trên nỗi đau của người khác, hạ quyết tâm nếu Lăng Bất Nghi không thể thoát thân, vậy nhất định phải kéo gã xuống nước!


Lăng Bất Nghi nhìn cô gái, gằn từng chữ: “Nếu không phải em đính hôn với ta thì vốn cũng không cần tiến cung. Nếu em cưới lang tế bình thường thì cũng chẳng cần phải chịu cực đến vậy! Xét cho cùng, đều là ta khiến em ra nông nỗi này. Trong thâm tâm em oán trách nhưng lại không thể nói ra, nên mới cãi nhau gây sự với ta. Có phải thế không?”


Thiếu Thương cuống lên: “Chàng chàng chàng…” Sao chàng có thể nói những lời này trước mặt Hoàng lão bá hả?! Dù chàng nói không sai.


Nàng lấm lét nhìn Hoàng đế, hạ quyết tâm: “Hai ta cũng đã đính hôn rồi, chàng nói lời này là có ý gì? Rốt cuộc hôm nay chàng muốn gì mà lại cố tình mắc lỗi như vậy.”


Nàng trộm thấy sắc mặt Hoàng đế âm trầm, vậy là cắn răng, dứt khoát chọc thủng ô giấy cửa, nói thật to:


“Có phải chàng muốn từ hôn với em không?”


“Ta muốn từ quan, cùng em quy ẩn tại ngôi làng em muốn!”


Hai câu nói đồng thời vang lên, câu sau là Lăng Bất Nghi nói. Vừa dứt lời, cả hai cùng ngẩn người. Lăng Bất Nghi nghe thấy Thiếu Thương nói thế thì cười lạnh. Còn Thiếu Thương chỉ biết há hốc mồm.


Hoàng đế nghe được lời của cả hai, tức tối quát ầm lên: “Khốn kiếp! Từ quan cái gì, quy ẩn cái gì, trẫm vẫn chưa chết!”


Thấy Hoàng đế nổi giận, mọi người lập tức quỳ rạp xuống. Lăng Bất Nghi dập đầu thưa: “Bệ hạ đang tuổi tráng niên, xin thận trọng. Bệ hạ nói như vậy, dẫu chết vạn lần thần cũng không đáng.”


Hoàng đế không nỡ nổi giận với con nuôi, thế là quay sang hét lên với Thiếu Thương: “Trẫm cản được nó đi báo thù cho ngươi hả? Nhưng vì sao phải làm to chuyện như vậy! Khác gì nó tự cao tự đại, trắng trợn làm càn, không xem triều đình quốc pháp ra gì! Càn rỡ!”


Hoắc Khứ Bệnh giết Lý Cảm cũng là trong lúc bốn bề vắng lặng, dù về sau ai cũng biết chuyện ấy là do y làm, song chỉ cần không có nhân chứng vật chứng thì Hoàng đế có thể kết luận là ngã ngựa mà chết, triều thần cũng chỉ biết nhắm mắt thừa nhận.


“Bệ hạ minh giám!” Thiếu Thương cố gạt tay Lăng Bất Nghi ra, lết đầu gối tiến tới quỳ trước mặt Hoàng đế, thống thiết cầu xin, “Lăng đại nhân hành sự luôn cẩn trọng, thiếp thường nghe mọi người khen chàng khiêm tốn lễ độ, cư xử tử tế, có phong thái của bậc quân tử, nhưng đột nhiên bây giờ làm ra chuyện điên rồ này, lẽ nào bệ hạ không cảm thấy lạ? Ngự Sử đài là bộ máy quan trọng của quốc gia, là nơi quan trọng của triều chính, không thể nào đụng tới, ai mà chẳng biết…”


“Em thì biết?” Chợt Lăng Bất Nghi lên tiếng, mắt chàng sáng ngời như không cảm thấy mình đang ở trong tình thế khó khăn, thậm chí còn có ý chế giễu nàng, “Em thì biết cái gì. Bằng không em nói đi, Ngự Sử đài ở đâu?”


Khóe miệng Hoàng đế nhếch lên một độ cong khó nhận ra, sau lại dằn nó lại.
Thiếu Thương tức tối, nàng đang rất cố gắng xin cho chàng mà chàng lại phá rối, thật sự chỉ muốn đâm cho chàng lỗ chỗ rồi tìm người khác tái giá! Mãi mới hít thở đều, nàng phớt lờ người đàn ông chướng tính này, tiếp tục năn nỉ Hoàng đế: “Dù thiếp không biết Ngự Sử đài nằm nơi nào, nhưng tam công cửu khanh ở đâu mà chẳng quan trọng! Bẩm bệ hạ, nếu đến thiếp còn hiểu được ý này thì vì sao Lăng đại nhân biết rõ mà còn cố tình xông vào Ngự Sử đài phạm lỗi?”


Hoàng đế chậm rãi ngồi xuống: “Ừ, vậy theo ngươi là vì sao?”


Thiếu Thương chống cánh tay quỳ thẳng dậy, xấu hổ đáp: “Chuyện này, là vì Lăng đại nhân cố tình giận thiếp…” Nàng thấy Hoàng lão bá lại trợn mắt, “Ặc, hôm nay thiếp và Lăng đại nhân lại cãi nhau…”


Hoàng đế vỗ bàn, trầm giọng chất vấn: “Trẫm biết ngay mà! Tử Thịnh không bao giờ vô duyên vô cớ làm sai chuyện! Nhà ngươi đấy, có câu mưa dầm thấm đất, vì sao ngươi không học Hoàng hậu dịu dàng hiền thục mà suốt ngày cứ gây gổ với Tử Thịnh vậy hả!”


Thiếu Thương thấp giọng biện hộ: “Hồi bẩm bệ hạ, thật ra lần nào cũng là Lăng đại nhân gây với thiếp, thiếp đâu dám bắt đầu.”


“Được lắm, vì sao ngươi cứ suốt ngày để Tử Thịnh gây gổ với mình hả?” Hoàng đế tiếp tục chất vấn.


Thiếu Thương im bặt. Thầy giáo ơi, đề bài này nằm ngoài đề cương rồi, em không biết làm.


Nàng còn nghĩ Hoàng lão bá bao che con nuôi như thế thì chắc hẳn sẽ không phạt Lăng Bất Nghi đâu, nào ngờ Hoàng đế lại quay sang nói với Lăng Bất Nghi: “Mới cãi nhau với Thiếu Thương mà khanh đã xông vào Ngự Sử đài, nếu lần sau các ngươi đánh nhau, có phải muốn xông tới Minh Quang điện của trẫm không?! Khanh nói đi, bây giờ chấm dứt chuyện này như thế nào!”


Lăng Bất Nghi quỳ rạp người chấp nhận gánh phạt: “Mọi chuyện do bệ hạ quyết định.”


Hoàng đế suýt nhổ ra búng máu, quyết định? Quyết định con mẹ ngươi ấy! Nếu chỉ đơn giản là quyết định thì trẫm nổi trận lôi đình làm gì! Sờ vào cặp đồng phù trên bàn, Hoàng đế cầm lấy một cái ném xuống dưới thật mạnh, rất chính xác lệch hướng đông tây nam bắc, suýt nữa đập vào Ngũ hoàng tử co ro bên cạnh.


Ngũ hoàng tử: … Phụ hoàng, Lăng Bất Nghi mới là con ruột của phụ hoàng đúng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện