Vân Long Đầm, Đình Am Tiên.
Bốn vị sư tổ cao cao tại thượng đều có mặt đầy đủ.
Đỗ Bá Thành vẫn giữ vẻ mặt lãnh khốc bình thản, trong khi ba vị Thiên Sư kia đều thể hiện rõ sự lo lắng.
Lê Văn Hoàn hướng ánh mắt mong đợi về phía họ Đỗ:
- Vậy là chiến tranh nhân yêu không thể tránh khỏi, đây có lẽ là trường hạo kiếp lớn nhất kể từ sau Vạn Tiên Chiến Kỷ… hừm.
Ai mà ngờ được thế hệ chúng ta lại được sống trong thời đại lịch sử này chứ!
Bạch Vân Trung với làn da nhăn nheo khắc khổ:
- Chúng ta còn bao nhiêu thời gian để chuẩn bị và phân bố quân lực?
Thùy Trâm sư tổ lên tiếng:
- Ta và Đỗ sư huynh ở tại Phật Quang Bảo Điện có nghe qua tin tình báo.
Hải Yêu trong Vô Biên Hải cũng chia làm nhiều phe phái nội đấu, một số không đồng tình và phản đối chiến tranh, một số vì tộc loại phát triển quá nhanh, thiếu không gian săn bắt khai thác tài nguyên nên mới đơn phương phá bỏ hiệp ước hòa bình.
Thời gian để chúng hội quân và hưng binh có lẽ khoảng một năm.
Tin vui là Yêu Tộc Sâm Lâm Nguyên Thủy lại đứng về phe Nhân Tộc, cuộc chiến vì vậy sẽ cân bằng hơn, chưa biết phe nào thua về tay phe nào.
Đỗ Bá Thành trầm lặng từ nãy, bây giờ mới phân tích:
- Chiến tranh sẽ kéo dài nhiều năm, mọi chiến lược phát triển tông môn đều phải thay đổi cho phù hợp.
Kể từ ngày hôm hay, các mỏ linh tài sẽ được khai thác hết công suất, Khai Môn Tuyển Trạch tạm thời bãi bỏ, Giám Thị Đường tổ chức nhân thủ kết hợp cùng các mật sở liên tục tuyển trạch tân đệ tử, tiêu chí hạ xuống một bậc, nhị linh căn cũng được thu nhận.
Tất cả tài nguyên thu được đều dành cho mục đích phục vụ chiến tranh, hoặc làm phần thưởng cho môn hạ có công lao vệ tông và bảo vệ nhân loại.
Dừng một hơi, Đỗ sư tổ tiếp tục ra chỉ thị:
- Ta còn một số công chuyện cần thương nghị cùng hai ‘bà chằn’ Ngân Bình và Hoa Ánh bên Hãm Không.
Vậy Lê sư đệ đi Gạc Ma Đảo đôn đốc xây dựng phòng tuyến.
Thùy Trâm nàng đảm nhiệm việc hiệu lệnh, tổng động viên nhân thủ các tông môn phụ thuộc Tử Huyền và các tông môn nằm trên địa giới các quốc gia do chúng ta chưởng quản.
Bạch sư đệ ở lại tọa trấn tông môn, chỉ thị cho Vương Tâm Hạc thực hiện những chiến lược ta vừa vạch ra.
Thời gian không còn nhiều nữa, tất cả bắt tay vào việc đi thôi.
- Rõ!
- Rõ sư huynh!
- …
…
Đã hai ngày trôi qua, Đàm Phi bắt đầu thấy sốt ruột.
Gã rời khỏi tàng cây cổ thụ, đang thầm tính kế sách tiềm nhập địa bàn của Mã Gia Trang dò la tin tức.
Chợt cảm ứng được điều gì đó, mặt gã tái đi, Phong Hỏa Dực bạo phát hỏa quang cực tốc bay đi.
Tú Tú ngự khí phi hành với vận tốc cực nhanh, phía sau là ba tên Thượng Linh Sư truy sát.
Chúng ăn vận theo lối y phục dạ hành (1), tất cả đều đeo mặt nạ vô diện bằng bạc trắng ánh lên trong đêm tối.
Khoảng cách dần được thu hẹp, Tú Tú chỉ biết ném Hỏa Lôi Đạn hoặc phù lục ra kích nổ hòng chặn đà tiến của đối phương.
Tình thế quả thực ngàn cân treo sợi tóc.
Nhóm sát thủ vô diện có chiến thuật vây giết rõ ràng, Một tên đuổi theo hướng chính diện, hai tên còn lại đã tách ra hai bên sườn dần bắt kịp Tú Tú.
Chính vì vậy mà khiến Tú Tú rất khó khăn trong việc ném ra những món đồ hậu thủ do Đàm Phi trang bị cho nàng.
Khi cả ba tên sát thủ đã giăng ra được bố cục để kết liễu con mồi, một tên ném ra pháp khí Trường Tiên, nó huyễn hóa ra một đầu mãng xà sáu cánh cực tốc lao đến đớp vào phi khiếm dưới chân Tú Tú.
Tú Tú phần vì ít có cơ hội thực chiến cùng địch nhân, phần vì tu vi Thượng Linh Sư vẫn còn chưa có ổn định, vì vậy mà tỏ ra luống cuống tránh né.
Chỉ chừng ấy thôi đã đủ để cho đám sát thủ kia tiếp cận gần hơn, dồn nàng vào thế gọng kìm.
Tú Tú mặc dù tu vi kém hơn, nhưng thủ đoạn được mặt sẹo trang bị cho cũng không phải là tồi, chiến địa rực sáng hỏa quang lôi điện và tiếng nổ ầm ầm, tạm thời đám sát thủ chưa thể phạm vào thân thể nàng.
Tuy nhiên, khóe miệng Cẩm mỹ nhân hiện đang rỉ máu đen, khả năng cao là do trúng độc.
Một tên chớp thời cơ ném ra Pháp Khí hình lục lạc, nó phát ra những tiếng ‘rinh rinh’ êm ái trên đầu Tú Tú.
Đầu óc nàng thoáng trì trệ, hai tên còn lại kết hợp ăn ý cùng ném ra pháp khí đánh vào thân thể nàng.
Tên ném ra lục lạc cũng vung quyền áp sát, ba mũi công kích đều vô cùng hung hiểm, tình thế Cẩm Tú Tú đúng là đã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi.
Dù đầu óc vẫn còn mê man trì trệ, Tú Tú vẫn kịp ném vung vãi toàn bộ Hỏa Lôi Đạn và Phù Lục ra tứ tán, một giọt lệ lấp lánh nơi khóe mắt, miệng nàng lẩm bẩm “Thiếp không thể gặp lại chàng lần cuối rồi!”.
Một vệt kinh hồng từ xa lao đến, tiếng gầm rống điên dại của dã thú vang vọng giữa rừng hoang, Lân Thủ từ xa biến thành hư ảnh kịp thời chộp được quyền thủ của tên ném ra lục lạc, hỏa diễm bùng cháy cùng tiếng rú thảm thiết của hắn, như vậy là một cánh tay của hắn đã bị Lân Thủ chấn nát.
Nguyên Bảo Tiền cũng kịp thời đỡ được một kiếm chém xuống cổ Tú Tú.
Nhưng Thụ Thiên Ấn đã đã chậm một nhịp, không thể đánh bay được một đao đâm xuyên đan điền nàng.
Cẩm Tú hét thảm rồi cả người rơi thẳng xuống lùm cây bên dưới.
Đàm Phi gầm lên điên dại, lân thủ nhanh như thiểm điện đập nát đầu tên cụt tay.
Vu Hồn, Man Đầu, Hắc Thủ đồng loạt vây lấy tên sử dụng phi kiếm.
Tên sử đao dám mạo phạm thân thể Tú Tú toan bỏ chạy bỗng bị năm quang điểm từ trên không ụp xuống, chính thức lạc lối trong Ly Địa Diệm Quang Trận.
Đàm Phi để mặc ba đầu khôi lỗi ‘hành quyết’ tên cầm kiếm.
Bản thân gã vội lao xuống tán rừng đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Tú Tú.
Gã vội vã nhét hai viên đan dược vào miệng nàng, trực tiếp nhai nát hai viên khác rịt lên vết thương nơi ổ bụng, vận công truyền Pháp Lực Thần Thú Hỏa Kỳ Lân trị thương và trục xuất độc tính đang chạy khắp kinh mạch vị Đạo Lữ.
Sau