Đàm Phi ngửa mặt lên trời đớp đớp mấy ngụm lương khí, gã muốn muốn khóc mà nước mắt không thể tuôn rơi, đôi mắt đỏ ngầu vằn vện tia máu, cơ mặt co co giật giật, toàn thân run lên như thể bị cảm thương hàn.
Giờ đây, gã muốn phát tiết vào ai đó, vào thứ gì đó.
Cảm giác đau đớn, bất lực đã lên đến đỉnh điểm.
Gã chỉ biết ôm lấy cơ thể Tú Tú mà gầm gừ như một con chó đang hăm dọa đồng loại tranh ăn khúc xương.
Tú Tú chớp mắt thì thào:
- Thiếp lạnh quá…
Đàm tiếp tục ôm nàng thật chặt, Pháp lực có chứa cả lực lượng Ngọc Hân Linh Hỏa được truyền qua thể nội Tú Tú:
- Nàng cố giữ thanh tỉnh, cả nàng và hài tử đều không sao đâu, rồi sẽ qua thôi.
Gã lại bổ sung thêm Mặc Kim vào Phong Hỏa Dực, thu lấy linh chu vào không gian giới chỉ rồi ôm lấy Tú Tú phá không bay về phương nam.
Một vệt kinh hồng vẽ lên không trung dãy Ma Thiên Lãnh, Đàm Phi bỏ qua đám đệ tử tuần tra đang bay đến, tốc độ của Phong Hỏa Dực tương đương với độn tốc của Đại Linh Sư, vì vậy mà đám môn nhân kia chỉ biết đứng đó ngơ ngác.
Tên đội trưởng chợt kinh hô:
- Đó là gã mặt sẹo Đàm Phi, người này không nên dây dưa, chúng ta tiếp tục làm nhiệm vụ thôi.
Dứt lời, hắn ném ra một viên linh cầu truyền tin lên trời.
Đàm cứ thế vượt qua hai nhóm tuần tra, gã phi hành một mạch đến Tử Vân Điện, ôm thân thể của Tú Tú quỳ trước cửa đại môn.
Hai tên Thượng Linh Sư trực ban gác cửa vội chạy lại đỡ lấy gã.
Lúc này sức đã cùng, lực đã kiệt, gã nhét vội hai viên đan dược hồi phục vào miệng rồi nói:
- Phiền nhị vị sư huynh bẩm báo lại với chưởng môn, có môn hạ Tử Huyền bị tập kích, hiện đang trọng thương rất nguy kịch.
Gã vừa dứt câu, Vương Tâm Hạc đã từ trong hậu điện đi ra, Phương Anh trưởng lão cùng Ngô Văn Huy cũng từ xa chạy đến.
Việc gã sử dụng khí cụ phi hành vượt qua hai nhóm tuần tra đương nhiên đã làm lên động tĩnh lớn, Phương Anh là người đứng đầu Giám Thị Đường, đương nhiên nàng phải có mặt rồi.
Lúc này Tú Tú đã rất yếu, khí tức tụt xuống hai cảnh giới, gần như là phàm nhân, hơi thở đứt đoạn, máu đen lại rịn ra bên khóe miệng.
Đàm Phi có cố gắng truyền tải pháp lực sang cách mấy thì nàng cũng khó có thể tiếp nhận.
Thân thể nàng rung lên từng đợt, đôi mắt mệt mỏi lạc lõng mơ hồ nhìn mặt gã:
- Thiếp lạnh lắm, lạnh lắm! Chàng đừng đi đâu cả, hãy ở bên cạnh thiếp…
Đàm vẫn có một niềm tin vào sự bảo hộ của tông môn, một tay ôm lấy vòng eo thon, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ xinh đã lạnh ngắt:
- Cố lên! Nàng không sao cả… có ta ở đây rồi!
Phương Anh sư bá tiến đến xem xét thương thế cho Tú Tú, nàng lấy ra một viên hạ phẩm Linh Đan màu vàng có một vòng xuyến rồi nhét vào miệng Tú Tú.
Đàm Phi tuy không tinh thông đan đạo nhưng nhìn qua cũng có thể biết đây là Tam Chuyển Hoàng Đan, linh đan chuyên chữa trị thương thế và hồi phục pháp lực vô cùng hiệu nghiệm.
Gã gật đầu biểu hiện sự cảm tạ với Phương Anh, trong ánh mắt còn ánh lên sự cầu khẩn không che đậy:
- Tạ ơn Phương Anh sư bá!
Phương Anh xua tay, biểu cảm có đôi chút gượng gạo ra vẻ bất đắc dĩ:
- Không đáng gì! Con bé trúng một lúc cả Tỳ Sương Tử và Đoạn Trường Thảo, nếu là phàm nhân, lập tức vong mạng ngay sau khi trúng độc.
Tu tiên giả thì cầm cự được hai đến ba ngày rồi nội tạng cũng đứt đoạn tan nát mà vẫn lạc, không cách gì cứu chữa.
Đàm nghe như có tiếng sét bên tai, màng nhĩ lùng bùng, đầu óc trống rỗng.
Vương Tâm Hạc trầm mặc, đôi lông mày nhíu lại:
- Vậy trình báo nguồn cơn cho ta nghe xem nào?
Đàm Phi thuật lại nhiệm vụ đi Chi Lăng và Hoàng Hoa Quốc của hai người, riêng việc ghé qua Đà Lạt thăm thân của gã thì không được nhắc tới.
Đám ba tên sát thủ đương nhiên được gã nhấn mạnh do Mã Thái Mã Gia chủ mưu.
Vương Tâm Hạc gật đầu xác nhận:
- Đàm Phi! Những việc ngươi nói ra cũng chỉ từ một phía, chưa có bằng chứng cụ thể.
Chuyện này còn cần tông môn điều tra cũng như xác nhận lại với Mã Gia và Mã Thái.
Phàm việc gì cũng phải có đầu có cuối, có bằng chứng và lời khai từ các phía.
Nếu đúng là Mã Gia và Mã Thái có động thái hành hung môn hạ Tử Huyền Môn, đương nhiên lão phu sẽ đòi về công đạo cho người, và cho Tử Huyền Môn.
Đàm Phi đã tiên liệu trước đến khả năng này, rốt cuộc thì mạng nhỏ của gã và Tú Tú không thể đánh đồng với một cái gia tộc tu tiên có quan hệ mật thiết cùng tông môn.
Việc gã cần lúc này là cứu chữa cho Tú Tú, những việc còn lại đều không quan trọng nữa, quân tử có thù tất báo, báo thù mười năm cũng không phải là muộn.
Gã lại quay sang Phương Anh trưởng lão cầu khẩn:
- Phương Anh sư bá! Liệu còn cách nào có thể cứu chữa cho Tú Tú không?
Phương Anh đã động lòng, nhưng đúng là việc này nằm ngoài khả năng của nàng, nàng tỏ ra bất nhẫn trả lời:
- Vô phương rồi! Trúng độc rất sâu, đan điền cũng bị hủy đi chín phần… ngươi… ngươi nên lo hậu sự cho nàng đi thôi.
Nói rồi Phương Anh quay mặt đi, cố giấu một giọt nước mắt đọng trên khóe mắt.
Đàm Phi vội quay sang Vương Tâm Hạc:
- Vương chưởng môn, đệ tử có một khẩn cầu! Mong ngài làm ơn thông chi cho Đỗ sư tổ một hai, đệ tử biết làm như thế này là quá phận, nhưng quả thật nàng… nàng rất quan trọng với đệ tử.
Vương Tâm Hạc chắp