Thiên không vặn vẹo trong một sát na, một nam tử mang hình hài nhân loại với bộ dáng khôi ngô xuất hiện.
Người này vận tường bào trắng, dáng người vạm vỡ, vẻ mặt đoan chính hiền từ.
Tất nhiên kẻ này chính là yêu cấp bốn, đã hóa hình thành nhân loại, cảnh giới tương đương tu sĩ Tiểu Thiên Sư rồi.
Y ngự không từ từ hạ xuống bãi cát trắng giữa đảo, ánh mắt hòa nhã đánh giá Đàm Phi từ đầu tới chân.
Tay y giơ lên cao, từ mặt biển bay về hai cây đoản xoa màu bạch kim, nhìn qua đã biết là cực phẩm Pháp Bảo rồi.
Đàm Phi vẫn giữ thái độ khiêm cung ôm quyền một bên.
Tam thái tử thân giao long trườn về trước mặt bạch bào ôm quyền thi lễ:
- Nhị ca…!
Nữ tử mặc dù thương thế khá nặng nhưng cũng đồng dạng trườn tới cất giọng oanh nũng nịu:
- Xém chút bọn ta đã mất mạng, cũng may có vị tráng sĩ đây ra tay hiệp trợ, bằng không nhị ca đến đây chỉ để hốt xác chúng ta về thôi…!
- Hai người các ngươi phúc lớn mạng lớn, không dễ gì vẫn lạc lãng nhách như vậy được.
- Bạch bào vẫn giữ thái độ điềm tĩnh trìu mến xoa đầu thiếu nữ.
Bạch bào hải tộc quay sang Đàm Phi ôn tồn:
- Thay mặt Thanh Giao Hoàng Tộc, đa tạ đạo hữu đã hiệp trợ đệ đệ và muội muội ta vượt qua phong hiểm.
Lúc nãy đạo hữu có nhắc đến Luân Hồi Viên, vậy địa phương đó ở đâu? Sư tôn người pháp danh là gì?
Lưu lạc nơi đất khách, không có thế lực chống lưng, Đàm hiểu rõ hoàn cảnh của gã lúc này.
Sinh vật cấp bốn kia trông vẻ ngoài đoan chính nhưng tâm cơ cực kỳ sâu sắc, lại mang trong người nhiều thủ đoạn khó lường, vậy nên mọi phát ngôn của gã phải được cân nhắc thật kỹ lưỡng.
Đàm tỏ ra bất đắc dĩ:
- Tiền bối lượng thứ! Sư tôn chỉ là một tản nhân (1) vô danh, trước khi xuống núi người đã bắt tiểu nhân lập thệ không được nhắc đến tên của người.
Luân Hồi Viên cũng là một địa phương đã bị lãng quên, chỉ những lão tiền bối hữu duyên mới nhận biết được.
Thứ cho tiểu nhân không thể phụng bồi.
Ngữ khí của Đàm Phi không xiểm nịnh, không cao ngạo, đủ để kẻ đối diện thấy được sự tôn nghiêm của môn quy, lại mang vẻ thần bí kích thích trí tò mò.
Bạch bào nghe vậy cũng chỉ biết tặc lưỡi tiếc rẻ.
Kẻ trước mắt vô cùng tà dị, tâm cơ cũng thập phần xảo quyệt.
Nhìn cái cách gã ra tay diệt sát hai tên hải tộc cùng cấp chỉ trong vài nhịp thở là đủ biết.
Danh sư tất xuất cao đồ, hơn nữa, đây lại là một tên yêu nhân mang huyết mạch thần thú Hỏa Kỳ Lân, khắp giới này may ra chỉ tìm được vài tên, đúng là kẻ không dễ chọc vào.
Gã nói sư phụ gã là người đã quy ẩn lánh sự đời, lại còn bày đặt chỉ có một số tiền bối hữu duyên mới nhận biết được.
Chẳng lẽ phải cỡ mấy vị đại năng cấp năm mới xứng tầm? Hoặc giả đây cũng chỉ là chiêu trò tung hỏa mù che mắt thiên hạ? Nhưng nói gì thì nói, thực lực gã yêu nhân này quả là rất đáng để lưu tâm.
Chi bằng lôi kéo gã về phe mình, sau này điều tra được lai lịch sẽ xử trí sau.
- Ồ… thật đáng tiếc, đáng tiếc! Hôm nay nếu không có đạo hữu, hẳn là gia quyến nhà ta đã chịu cảnh tang tóc.
Món nợ ân tình này Thanh mỗ cần phải báo đáp.
Đàm Phi đưa tay lên ngực tỏ rõ sự tôn trọng:
- Tiền bối sủng ái như vậy khiến Đam Săn vô cùng áy náy! Chỉ là chút việc nhỏ không đáng kể.
Thực tiểu bối không dám nhận công.
Tam thái tử im lặng từ nãy bỗng lên tiếng:
- Được rồi, dù gì huynh muội chúng ta cũng nợ vị đạo hữu này một mối ân tình.
Mời Đam Săn đạo hữu ghé qua Thanh Giao Long Cung làm thượng khách đi thôi!
Đàm Phi còn chưa kịp từ chối, ngũ công chúa vội chen vào:
- Đam Săn đạo hữu chớ khách khí, mời người đi Long Cung, thưởng ngoạn cảnh sắc vài bữa để huynh muội ta có cơ hội báo đáp.
Bạch bào nhị hoàng tử lấy ra một khỏa đan dược cực phẩm đưa cho thiếu nữ trị thương, đoạn quay ra phân phó tam đệ:
- Tam đệ phụ trách nhân lực thu thập chiến lợi phẩm, dọn dẹp xóa hết dấu vết, làm nhanh còn ‘hộ tống’ vị đạo hữu này phản hồi Long Cung, dù đây là biên giới giữa hai tộc nhưng cũng không nên khinh suất, cần đề phòng truy binh.
Tam thái tử có vẻ như rất sùng bái vị nhị ca ca của mình, hắn vội gật đầu rồi hạ lệnh cho đám thuộc hạ dọn dẹp bãi chiến trường.
Riêng Đàm Phi, nghe xong hai từ ‘hộ tống’ thốt ra từ miệng bạch bào nhị hoàng tử là khẽ run rồi, nói vậy khác gì đám hải tộc này đang bắt sống gã.
Một số hải yêu truy kích Kim Thánh Tộc cũng đã quay trở về.
Hai cái xác tàn tạ không toàn vẹn được đặt trước mặt Đàm Phi, Tam Thái Tử đảo đảo mắt tỏ vẻ khích lệ:
- Đây là chiến lợi phẩm của Đam Săn đạo hữu, người nên thu lấy đặng theo chúng ta phản hồi Long Cung.
Hai cỗ thi thể hải yêu cấp ba Vện Kim Xà, tài sản tùy thân vẫn còn nguyên vẹn, giá trị đương nhiên đáng để lưu tâm.
Nhưng hiện đang ở trong hoàn cảnh đặc biệt như thế này, Đàm Phi cũng không có làm ra điều dại dột, gã xua tay:
- Hai kẻ này đều tử vong trên địa bàn của các vị, tại hạ cũng chỉ là thuận tay giúp đỡ một hai, công lao không đáng nhắc tới.
Vậy xin mời chư vị thanh lý dùm đi cho, thật không dám, không dám!
Tia bất ngờ thoáng ẩn hiện trên khuôn mặt anh tuấn của vị thái tử, ngần ngừ một lúc, hắn đưa ra chủ ý:
- Hải tộc chúng ta có quy định riêng, ai làm người nấy hưởng.
Vậy mong đạo hữu thành toàn!
Nhị hoàng tử bạch bào chỉ đứng đó cười hiền lành, ra chiều mọi chuyện đã an bài vậy.
Đàm Phi cực chẳng đã đành phải thu lấy tài sản từ hai cái thi thể tàn phế kia, các bộ phận quan trọng cũng được thu thập không sót thứ gì.
Khi mọi việc đã xong xuôi, nhị hoàng tử ném xuống mặt biển một khí cụ vận tải cỡ lớn có màu xám đen, đó chính là Tiềm Thủy Đĩnh (2), đồ vật nổi tiếng quý giá của hải tộc.
Thân tàu thiết kế gần giống với đĩnh bạc nhưng thuôn dài hơn, sườn tàu còn có các họng pháo lớn xen kẽ