Đàm Phi trở về động phủ, phần hậu lễ của tứ vương gia gồm ba khỏa yêu đan hải thú Kim Đan kỳ, thứ này có giá trị cao hơn rất nhiều yêu đan cấp hai.
Cộng với hai khỏa lấy ra từ thân thể hai con Vện Kim Xà gần đây, vậy là gã đang cất giữ năm khỏa, tất cả đều được gã cất vào trong chiếc vỏ sò của vương gia.
Yêu cấp ba được yêu tộc gọi là Kim Đan kỳ, hình dạng của yêu đan cũng chẳng sai biệt nhiều so với Nguyên Đan tu sĩ nhân tộc.
Đều có giá trị luyện đan chế bảo rất cao, giá thu mua một khỏa yêu đan tại đại lục có thể lên đến vài ngàn tinh thạch, tùy vào sự quý hiếm hay thần thông của yêu thú.
Yêu tộc cùng hải tộc có chung nguồn gốc từ thái cổ hồng hoang, hai tộc này đặt tên các cảnh giới khác với nhân tộc, có vẻ sát với thực tế hơn, chẳng cần bay bướm như cách gọi của nhân tộc.
Luyện Khí là yêu cấp một tương đương Tiểu Linh Sư.
Trúc Cơ là yêu cấp hai tương đương Thượng Thiên Sư.
Cấp ba là Kim Đan.
Cấp bốn Nguyên Anh.
Cấp năm Hóa Thần.
Cấp sáu Pháp Tướng tương đương Đại Thiên Sư.
Ở yêu tộc, đại đa số khi đột phá lên sinh vật cấp bốn sẽ hóa ra hình dạng nhân loại, còn gọi là yêu hóa hình, tuy không hoàn hảo như nhân loại nhưng vẫn mang hình hài nhân tộc rõ rệt với đầy đủ tứ chi và cửu khiếu (1).
Trên phương diện phàm nhân, con người có thể trạng yếu đuối hơn động vật cùng trọng lượng.
Lại là khả năng thích nghi với môi trường không tốt bằng thú, khả năng hòa nhập cùng thiên nhiên xung quanh thấp hơn rất nhiều so với thú.
Họ chỉ phát triển hơn về tư duy và độ khéo léo, có thể nói là linh trí cao hơn động vật.
Chính vì điều này mà một bộ phận yêu hóa hình có tri thức lập luận rằng; Nhân loại không thuộc về Vân Lam Giới, là sinh vật đến từ một vị diện khác, là dân ngụ cư tị nạn không hơn.
Thế nhưng, trên góc nhìn của tu tiên giả; Yêu phát triển lên cấp bốn thì hóa ra hình hài nhân tộc không sai biệt.
Liệu có khả năng nhân tộc đã từng phát triển và tách ra từ một bộ phận của yêu hóa hình? Nếu điều đó là đúng đắn, vậy chẳng có lý do gì để yêu tu bài xích nhân loại, họ cũng là một phần không thể tách rời của Vân Lam vị diện.
…
Đàm Phi ngồi xếp bằng ngay ngắn trong tĩnh thất, Tứ Tượng Phục Ma Đỉnh lơ lửng huyền phù trước mặt.
Một sợi hôi tuyến mỏng mảnh như tơ nhện được kết nối từ mi tâm đến miệng đỉnh, mắt gã nhắm nghiền, mồm lẩm nhẩm chú ngữ trúc trắc khó hiểu.
Gã đang thi triển Nghiêm Hoa Thuật để trấn áp Khốc Ly.
Hai ngày gần đây, ma vật bất ngờ tỉnh lại, có dấu hiệu muốn phá cấm chế thoát khỏi Phục Ma Đỉnh.
Hiện cả gã và Khốc Ly đàn so kè về thần niệm, chỉ một chút sơ sẩy thôi sẽ dẫn đến cảnh vạn kiếp bất phục.
Trận đấu này cũng chẳng khác mấy so với lần gã bị Tư Mã Tuyên đoạt xá, chỉ khác ở chỗ gã lại là người đang đàn áp ma vật kia.
Nghiêm Hoa Thuật là do gã tự sáng tạo, là sự kết hợp giữa Ngọc Am Quyết và triết lý phật môn.
Dẫu chưa đạt đến độ hoàn hảo nhưng cũng vô cùng ảo diệu, đủ để hàng phục từ ma vật cấp ba trở xuống.
Sức phản kháng của Khốc Ly không phải là nhỏ, mặc dù Đàm vẫn giữ thế chủ động, vẫn chiếm thế thượng phong, nhưng dây dưa kéo dài với đầu ma vật kia lại không phải là việc tốt.
Gã muốn triệt để thuần phục nó hòng phục vụ mục đích cần kíp trước mắt.
- Tạp chủng… còn không mau quy phục? - Đàm gầm lên.
“Grao…”
Tiếng long ngâm trầm đục vang vọng khắp sơn động.
Một hư ảnh hỏa kỳ lân mình đầy lân phiến đỏ rực từ đỉnh đầu Đàm Phi bay ra, nhanh như cắt lao thẳng vào miệng đỉnh Phục Ma.
Gã tiếp tục gia tăng thần niệm vào Nghiêm Hoa, ý đồ rõ ràng là nghiền nát sức phản kháng của Khốc Ly.
Kể từ khi yêu đan tiến cấp Kim Đan, một số thần thông của giống loài theo lẽ tự nhiên mà mở ra.
Và thần thông gã vừa thi triển chính là Lân Thể Xuất Khiếu.
Những tiếng long ngâm trầm thấp kết hợp cùng chú ngữ cổ xưa từ trong đỉnh phát ra, xen kẽ với đó còn có cả tiếng rống giận ai oán không cam chịu.
Động phủ đã được thiết hạ cấm chế, lại còn có Vụ Lộ Càn Khôn trận bao bọc bên ngoài, Đàm Phi rất yên tâm với những động tĩnh xảy ra trong này.
Sau chừng mười nhịp thở, tiếng kháng cự yếu ớt dần, hư ảnh hỏa kỳ lân ngoạm cổ Khốc Ly bay ra khỏi miệng đỉnh.
Thả đầu ma vật xuống trước mặt Đàm rồi mất hút trên đỉnh đầu gã.
Khốc Ly mệt mỏi rũ rượi, nửa ngồi nửa quỳ cúi mặt trước vị tân chủ nhân đang tỏ ra lãnh khốc tàn nhẫn, nó đã bị thuần hóa triệt để, bị gieo Kỳ Lân Ấn lên thần niệm mất rồi.
Trong đầu Đàm Phi vang lên giọng nói trầm ổn không cảm xúc:
- Chủ nhân!
Đàm lạnh lùng:
- Được… ! Cầm lấy thứ này.
Không gian bên trong động phủ bỗng tràn ngập ma khí, từ tay áo Đàm bay ra một khối ma tinh cấp ba lấp lánh huyền quang.
Khốc Ly đón lấy, không ngần ngại bỏ tọt vào miệng nuốt chửng rồi ngồi xuống lập tức luyện hóa.
Sau gần một khắc, dường như đã lấy lại đầy đủ ma lực, Khốc Ly đứng dậy hơi cúi thấp đầu ra vẻ chờ đợi.
Đàm Phi tiếp tục lấy ra ba chương Địa Hành Phù, hai chương cao giai Ẩn Thân phù đưa cho Khốc Ly, gã vừa chỉ thị bằng ngôn ngữ nhân tộc, vừa truyền thần niệm giao tiếp cùng ma vật:
- Ngươi tiềm nhập xuống sâu trong lòng núi, tìm kiếm xem có thứ gì khả nghi rồi quay lại đây báo cáo.
Chớ để bại lộ thân phận với đám hải tộc.
Khốc Ly linh trí cực cao, nó cúi đầu lĩnh mệnh, sau đó giơ tập phù lục lên huơ huơ trước mặt ra chiều không biết đến những thứ này.
Đàm Phi cười cười truyền qua chút thần niệm hướng dẫn tỉ mỉ.
Thân hình ma vật vừa chìm vào lòng đất, Đàm chợt nhíu mày lẩm bẩm:
- Mới đó đã đến rồi.
Gã vội sửa soạn lại động phủ, tán đi chút ma khí còn vương vấn quanh người, lầm lũi đi ra ngoài tiếp đón ‘thượng khách’.
Đàm bước ra khỏi tầng tầng mê vụ trước động phủ, kịp lúc Thanh Ảnh Quân cùng tên thuộc hạ chương ngư bay đến.
Gã niềm nở mời mọc:
- Thỉnh giáo Thanh tiền bối cùng vị đạo hữu đây! Mời nhị vị vào trong cùng đàm đạo.
Tay áo gã nháng lên, sương khói tách ra thành thông đạo dẫn thẳng đến cửa động.
Nếu chủ nhân không động tay chân để mở cấm chế, tu sĩ lạc vào Vụ Lộ Càn Khôn sẽ chìm đắm trong ảo cảnh, việc thoát ra khỏi mê vụ đã là một vấn đề lớn, khó