Đàm Phi lặng lẽ ngồi trong thư phòng trống trơn, đống linh tài từ nhị hoàng tử được bày ra trước mặt, Cố Tinh Đan đúng là một thách thức không hề nhỏ đối với gã.
Mặc dù nguyên liệu rất nhiều, nhưng gã không có dám chắc sẽ chế luyện thành công.
Hai tên kia ngoài miệng nói là không hề oán thán, đó đương nhiên chỉ là những lời động viên xáo rỗng.
Nếu gã huỷ hết đống linh tài trước mắt này mà không đem lại hiệu quả, khẳng định cuộc sống của gã sẽ rất thê thảm ở tại địa bàn Thanh Giao.
Bạch Cương Tàm chính là mấu chốt của vấn đề, thành hay bại đều do cách dụng hỏa đối với chủng tằm này.
Gã lục lọi trong Tản Viên Giới một hồi, chẳng có dạng nguyên liệu nào tương tự để thử nghiệm.
Có lẽ vẫn phải trông đợi vào khí vận của gã thôi, mà khí vận không phải lúc nào cũng ở bên cạnh gã.
Ngồi mông lung nhẩm tính mãi mà chưa đưa ra được giải pháp, gã định bụng chạy ra ngoài một chuyến cầu kiến tứ lão tổ, kiếm thêm chút nguyên liệu tương tự tằm Bạch Cương để thử nghiệm.
Khốc Ly đã trở về, nó tỏ ra khá mệt mỏi, có vẻ như đã gặp chút thương thế.
Đàm lập tức trao đổi thần niệm cùng ma vật, khuôn mặt gã hết đỏ lại chuyển sang tái, cuối cùng là mừng rỡ vỗ đùi đánh bộp:
- Chẳng thể ngờ ở cái chốn khỉ ho này lại xuất hiện bảo tàng…
Để Khốc Ly trở lại Phục Ma Đỉnh tĩnh dưỡng, không quên lại quả cho hắn chục khối ma tinh cấp hai, Đàm bắt đầu ngồi tính toán kế sách.
Sau hai canh giờ chù bị, gã dứt khoát đứng dậy, dán hai chương địa hành phù vào bắp chân, kích phát công năng địa hành rồi từ từ chìm xuống nền đá cứng rắn bên dưới động phủ.
Hiện gã đang đứng trong một thông đạo nhỏ thoai thoải hướng xuống dưới, chỗ này phải cách động phủ phía trên đến vài trăm trượng, có lẽ đã ở sâu hơn mực nước biển rất nhiều rồi.
Hai bên vách thông đạo rải rác một chút nguyệt quang thạch mờ ảo, như thế là quá đủ để một tên Đại Linh Sư nhìn rõ mọi vật.
Đàm bắt đầu thả thần niệm cảm ứng phía trước, thân ảnh huyền phù chầm chậm trôi xuống dưới, Liệt Không Đao và pháp bảo Huyền Quy Giáp xoay quanh thân đề phòng bất trắc.
Cuối thông đạo mở ra không gian động quật rộng rãi, ước tính phải đến vài mẫu.
Chính giữa có một pháp trận phòng ngự nhỏ, pháp trận như chiếc bát úp tán phát bạch quang mờ ảo, bảo vệ lấy một chiếc quan tài đá.
Không biết là đã bao năm trôi qua, nhưng linh khí từ pháp trận vẫn tỏa ra nồng đậm kiên cố.
Thật bất ngờ, động quật bí ẩn nằm ngay giữa địa bàn Thanh Giao Tộc, vậy mà vẫn che mắt được tộc nhân cao giai, hẳn bên trong có huyền cơ nào đó.
Ngọc Hân linh hỏa trong thể nội đang có chiều hướng rục rịch, nó như thể muốn chạy ra ngoài, chính xác là đang bị một thứ gì đó câu dẫn, cám dỗ.
Đàm đương nhiên nhìn ra được điểm bất thường, những cảm ứng mập mờ không rõ ràng kể từ khi tiến nhập động phủ trên kia, hóa ra lại liên quan đến chỗ này, liên quan đến Ngọc Hân Linh Hỏa của gã.
Khốc Ly trốn bên trong Phục Ma Đỉnh cũng đã phát ra tín hiệu cảnh báo.
Vật bí ẩn gây đau khổ cho ma vật cấp ba đương nhiên không phải thứ dễ đối phó.
Đàm Phi tập trung cảnh giác cao độ, nhưng chưa hề cảm ứng được nguồn linh lực nào bất thường.
Gã bước từ từ về phía pháp trận giữa động, mai rùa Huyền Quy và Lạc Việt Kim Tiền đồng loạt chạy vòng quanh thân thể, thi thoảng còn nhá lên vài cái hư ảnh lạc điểu.
Không khí trong động đột ngột tăng lên nhanh chóng.
Những tiếng nổ lốp bốp như bung bỏng ngô vang vọng khắp động quật, rất nhiều đốm lửa trắng xanh bùng lên nhiều như đom đóm sau mưa.
Sức nóng mỗi lúc một tăng mạnh, bên trong này đã biến thành một chiếc hỏa lò, đủ để nướng chín tu sĩ Tiểu Linh Sư.
Đàm Phi dụng hỏa từ khi nhập đạo, lấy hỏa công mà chém giết địch nhân, vậy nên nhiệt độ có nóng hơn nữa cũng chẳng thể làm khó gã.
Gã biết đây chỉ là màn dạo đầu, tiếp theo sau mới là thủ đoạn chân chính của ‘vật bí ẩn’ kia.
Không hẹn mà toàn bộ hỏa điểm trong không khí đều nhao nhao đánh về phía gã, chúng dệt lên những quang tuyến sáng trắng giăng khắp động quật.
Đàm Phi sử dụng Phong Mị né tránh được hầu hết các đòn tấn công, những hỏa điểm còn lại đều bị hai món đồ phòng ngự cản lại.
Lam Băng Hoa Ảnh được gã tung ra, hoa tuyết bay đầy không gian động quật, tuy không thể chế ngự được các hỏa điểm kia nhưng cũng khiến chúng giảm bớt đi hung tính.
Hỏa điểm bay tán loạn một hồi, không đủ sức làm ra cái gì khó khăn cho Đàm, chúng lại hội tụ về một chỗ, huyễn hóa thành một hình nhân hài đồng lớn cỡ hai nắm tay.
Đôi hỏa dực trắng mờ sau lưng chớp động, chỉ trực bổ nhào về phía kẻ mới xâm nhập.
Đàm Phi chợt ồ lên kinh ngạc:
- Hỏa Linh…?
Hỏa Linh là dạng linh hỏa, dị hỏa bắt đầu mở ra linh tính, có thể độc lập tác chiến hoặc làm theo mệnh lệnh chủ nhân.
Khi phát triển đến một cảnh giới nhất định, có thể sẽ tiến hóa thành một dạng sinh vật chẳng khác gì tu sĩ hoặc yêu tu, có thể biến hình thành nhân loại.
Đầu hỏa linh trước mắt có vẻ vẫn còn ở trạng thái mới mở ra linh tính, chưa hoàn toàn thành thục.
Đàm Phi vận dụng thần niệm ở cảnh giới cao nhất nhưng không thể cảm ứng ra tu vi hỏa linh kia? Gã còn cố câu thông tâm thần cùng nó, phản hồi lại chỉ là những luồng thông tin bị nhiễu loạn.
Phóng thích Ngọc Hân thành một hỏa cầu trên lòng bàn tay, Đàm giơ ra trước mặt mời mọc:
- Hắc, muốn thôn phệ thứ này? Tới lấy đi…!
Hỏa Linh thấy được hỏa cầu trên tay Đàm thì trở nên kích động, nó bắt đầu di chuyển cực nhanh quanh động quật như thể muốn đánh lạc hướng Đàm Phi.
Bất chợt một hỏa võng từ trên không rơi xuống, phạm vi bao phủ của hỏa võng rất rộng, lửa cháy rầm rập bỏng rát.
Từ biển lửa hừng hực còn phóng thích ra uy áp đánh thẳng vào thần niệm, trói buộc thần niệm, thôn