Sau khi Đàm Phi biến thân, mọi thứ liên quan đến gã trước kia đều chẳng thể nhìn ra, sáu người còn lại kẻ nuốt đan dược, người khoác áo trùm… tất cả đều chẳng còn như hình dạng ban đầu nữa.
Thanh Tuyền biến hóa thành nguyên một con cua xanh xám kềnh càng, Thanh vân lại hóa ra một mụ chương ngư nạ dòng béo núng nính.
Nàng ta còn nháy mắt cười duyên cùng Đàm khiến gã suýt ói, xong ngoắc tay ra hiệu cho mọi người đi theo mình.
Hành cung của Thanh Vân lúc này khá vắng vẻ, bảy người lặng lẽ di chuyển qua nhiều hành lang để đến hậu cung.
Lác đác vài thị nữ mang hình dáng yêu nhân qua lại, trong đó cũng có cả nhân loại chân chính, những người này đều là nô lệ được Thanh Giao tộc mua về làm kẻ hầu người hạ.
Đám phàm nhân đó hầu hết đều là nữ nhân trẻ tuổi, bị hải yêu bắt đi ngay trên địa bàn họ sinh sống, hoặc gặp nạn trên biển rồi được hải tộc cứu vớt.
Trước kia khi kiến thức còn hạn hẹp, Đàm Phi vẫn lầm tưởng hải tộc và yêu tộc chỉ đơn thuần là một đám thú lông lá quần cư, được một vài tên yêu thú cấp bốn hóa hình hoặc yêu nhân có tri thức dẫn dắt mà phát triển.
Giờ nghĩ lại mới thấy mình thật ấu trĩ.
Hải tộc cũng như yêu tộc về cơ bản vẫn là thú, nhưng tầng lớp thống trị cũng chẳng khác nhân loại là bao, họ đều là thú hóa hình hoặc yêu nhân sống quần cư và có tổ chức chẳng khác gì một vương triều chốn phàm nhân.
Đám yêu thú chưa thể hóa hình đều có linh trí thấp, tuy đông đảo thật đấy nhưng hầu hết đều bị tầng lớp thống trị khống chế và nô dịch.
Còn một số loài yêu thú hải thú đặc biệt mạnh mẽ thường sống ẩn cư, không chịu sự quản thúc của các bộ tộc, nói chính xác là đám sinh vật cấp bốn Nguyên Anh cũng không đủ năng lực để chế ngự chúng.
Bảy người đã đến hậu cung, một đoàn thị nữ bước ra tiếp đón, Thanh Vân trong hình dạng chương ngư phì nộn cất giọng ồm ồm rất chi là hống hách:
- Ngũ công chúa đâu?
Đám yêu nhân thị nữ tỏ ra rất sợ sệt trước biểu hiện hung mãnh của chương ngư, tất cả cùng đưa ánh mắt hướng tên thị nữ có tu vi cao nhất chờ đợi.
Thị nữ dẫn đầu có tu vi trúc cơ, nhận dạng khá ưa nhìn, điểm phá đi nét thanh tú trên gương mặt chính là cặp sừng mới nhú ra trên trán.
Nàng này lễ phép trả lời:
- Khởi bẩm nhũ mẫu! vài ngày trước công chúa nói ra ngoài thu thập ít tài nguyên, đến giờ chưa có hồi cung.
Có chuyện gì mời nhũ mẫu người vào trong chờ đợi.
Thì ra Thanh Vân đã cải trang thành nhũ mẫu của nàng, bảo sao mà việc đi lại trong cung lại dễ dàng thuận tiện đến vậy.
Chương ngư cười hắc hắc rồi phất tay miễn lễ:
- Thôi được rồi, các ngươi cứ tự tiện làm việc của mình, để bản nhân dẫn khách quý vào trong tiếp đãi…
Đám thị nữ như được ân xá, chúng vội vã rời đi chẳng dám nhìn lại đến nửa cái.
Hẳn là ngày thường vị nhũ mẫu kia cũng thuộc dạng khó tính cay nghiệt.
Hậu cung vắng vẻ không bóng người, Thanh Vân đi đầu dẫn mọi người xuyên qua vài cái hành lang và phòng ốc, cuối cùng dừng lại trong một thư phòng nhỏ.
Nàng đến bên một nhánh san hô đỏ, xoay nó vài vòng rất có ý tứ, tiếng cơ quan vang lên ken két, dưới sàn đã mở ra một thông đạo ăn sâu xuống lòng đất.
Khi tất cả đã yên vị trong thông đạo, cành san hô lại tự động quay vài vòng, miệng thông đạo được đóng lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra, không gian trở nên tối đen như mực.
Cả bảy người ở đây đều ở cấp độ Đại Linh Sư, vậy nên bóng tối chẳng thể làm ảnh hưởng đến thị lực của họ.
Thanh Vân dẫn đầu tiến về phía trước, tám cái xúc tu nguôn nguổn trườn trên đất vội vã chẳng hề kiêng kỵ thứ gì.
Thông đạo càng xuống dưới càng lớn dần, đã nghe thấy tiếng nước róc rách vỗ vào vách đá.
Xuất hiện trước mặt Đàm Phi là một cầu cảng nhỏ, một vài cành san hô phát sáng le lói càng tăng thêm độ ma mị cho khoảng không bí hiểm này.
Ngũ công chúa đến bên bến nước, lật tay lấy ra một đĩnh bạc nhỏ rồi ném xuống, một chiếc tiềm thủy đĩnh xuất hiện trôi nổi ngay sát cầu cảng.
Thủy đĩnh này tuy không lớn như cái của Ảnh Quân nhưng cũng dư sức chứa được hơn chục người, tất nhiên còn lâu mới có thể so sánh cùng Yết Kiêu Tiềm Hạm của Đàm Phi.
Không gian bên trong Thủy Đĩnh chỉ lớn bằng một căn phòng khách, có đến hơn chục cái bình đài nhỏ, tạo dáng giống với hoa Phong Ba cho tu sĩ đả tọa hành công.
Đàm Phi cùng bốn tên hộ vệ kia tự chọn cho mình một cái đài hoa mà ngồi xếp bằng nhắm mắt, Thanh Tuyền, Thanh Vân cũng đã an vị.
Dưới sự điều động thần niệm của Thanh Vân, tiềm thủy đĩnh chìm dần xuống đáy nước, bắt đầu lao đi vun vút trong thông đạo là một dòng hải lưu ngầm dưới đại địa trong lòng hải để.
Sau gần một khắc, Thanh Tuyền trong lốt cua càng xanh cất tiếng phá đi bầu không khí yên lặng đầy quỷ dị:
- Đam Săn huynh không có thắc mắc gì về chuyến đi này?
Đàm Phi chưa vội trả lời, cặp mắt trắng dã của hải sa ngư đảo qua bốn tên hộ vệ rồi nhìn thẳng vào tam thái tử dò xét.
Thanh Thuyền hiểu ý vội nói:
- Những huynh đệ đây đều là tướng tâm phúc dưới trướng đệ, huynh có vấn đề gì cứ thẳng thắn đưa ra trao đổi, chẳng cần kiêng kỵ gì hết!
Đàm gật đầu:
- Không cần dài dòng, ta chỉ muốn biết mục đích của chuyến đi này?
Tam thái tử trầm ngâm vài nhịp thở rồi cất tiếng trả lời:
- Đam Săn huynh ở nơi khác đến nên có điều không biết.
Đại Thạch đảo là thánh địa của Vô Biên Hải, xưa kia chính là nơi tu luyện của thủy tổ hải tộc, Nguyên Thủy Lão Mẫu.
Bất cứ một tên hải tộc nào muốn xưng vương, hoặc kế thừa vương vị, đều phải đến đó một chuyến