Sau một canh giờ, thủy đĩnh đi ra khỏi thông đạo tối đen.
Trước mắt Đàm Phi là một vùng đáy biển lạ lẫm, ánh sáng chiếu xuống le lói mập mờ thấy được cả những rừng hải tảo xanh mướt, từng đàn hải ngư đông đảo chen chúc bơi lội, sức sống dưới đáy đại dương thật quá sinh động và đa dạng.
Thanh Tuyền vẫn nhắm mắt nhập định, Thanh Vân cất tiếng giải thích:
- Khu vực này vẫn là vùng khá an toàn, chỉ có một vài bộ tộc nhỏ sinh sống chẳng thể đe dọa đến ta.
Đi thêm ba ngàn hải lý nữa sẽ tới vùng biên ải do đại sư tỷ trấn thủ, khi đó mới là lúc cần đề cao cảnh giác.
Đàm Phi qua thông tin thu thập sơ bộ, cùng đối chiếu trên hải đồ Hoàng Sa, cách chỗ này ba ngàn lý về phía tây là vùng biên giới giữa Thanh Giao tộc và Cửu Thánh tộc, một trong ngũ đại bộ tộc, lại có quan hệ hữu hảo cùng Thanh Giao.
Cửu Thánh tộc nghe cái tên có vẻ rất bá đạo, nhưng thực chất đây là tộc loại Lôi Thiện Cửu Nhãn (1), bản tính không mấy hung hãn nhưng sức chiến đấu vô cùng dẻo dai, lại là tộc quần đông đảo, tuy chẳng mấy khi tranh đấu cùng tộc khác nhưng cũng rất ít kẻ dám phạm vào.
Đó là toàn bộ thông tin mà Đàm Phi biết được về đại bộ tộc lươn điện bí ẩn này.
Tiềm Thủy Đĩnh tiếp tục rẽ nước tiến về hướng tây, chọn địa hình có nhiều rừng hải tảo và rãnh sâu mà lướt đi.
Tạm thời vẫn chưa có biểu hiện gì đáng nghi vấn.
Tốc độ của thủy đĩnh rất nhanh, chẳng thua kém gì linh chu phi hành của nhân tộc.
Hải tộc có một quy định luật bất thành văn, bất cứ sinh vật nào di chuyển đi lại trên mặt biển đều coi như không thuộc hải tộc, coi thường hải tộc và có thể bị tiêu diệt hoặc ăn sống nuốt tươi bất kỳ lúc nào.
Vậy nên nhân tộc rất kiêng kỵ đi lại ở những vùng biển xa xôi thuộc Vô Biên Hải.
Chỉ khi nào tiến cấp Thượng Thiên Sư, là một cái sinh vật cấp năm đầy quyền uy mới có thể tự do tự tại vân du khắp nơi được.
Nửa ngày sau, Thủy Đĩnh tiến nhập vào vùng biển tĩnh lặng với một màu xám u ám.
Không khí bốc lên mùi lưu huỳnh gay gay, xa xa ẩn hiện vài cái động khẩu tối om, chẳng thấy bóng dáng của sự sống, có thể nói là một vùng biển chết.
Thanh Vân đình chỉ đả tọa, nàng cất tiếng nhỏ nhẹ cảnh báo:
- Đã đến vùng biên giới giữa hai tộc, chỗ này xưa kia là mỏ khai thác chung của hai tộc Thanh Giao cùng Cửu Thánh, còn cách khá xa với doanh trại của đại tỷ Thanh Mẫn, nhưng chúng ta vẫn cần đề cao cảnh giác.
Các đội tuần tra thường xuyên qua lại chứ không hẳn đã bỏ bê vùng mỏ hoang phế này.
Thủy Đĩnh vẫn lầm lũi phi hết tốc lực dưới đáy nước.
Trong khi Thanh Vân bận rộn thay thế tinh thạch để cấp thêm năng lượng cho khí cụ tiếp tục hoạt động, Đàm Phi chợt cảm ứng được thứ gì đó, mặt gã tái đi, trong ống tay áo đã nhiều ra ba khỏa Hỏa Lôi Đạn.
Biểu hiện của Đàm chỉ chợt thoáng qua trong một khoảnh khắc, đám hải tộc sáu người kia vẫn chưa thể nhận ra.
Sau mười nhịp thở, Thanh Tuyền là người lên tiếng trước:
- Có mai phục… tất cả chuẩn bị nghênh chiến!
Thủy Đĩnh từ từ giảm tốc độ rồi dừng hẳn, bảy người cùng rời khỏi khoang thuyền cảnh giác, lúc này họ đã trở lại với hình dáng bản thể vốn có, chỉ cần vượt qua được khu vực này, chạy sang được địa bàn của Cửu Thánh tộc là hung nguy hiểm đã triệt đi phân nửa.
Không gian thủy vực vẫn là một màu xám xịt tang tóc, ở trong một động khẩu bỏ hoang phía xa nhấp nháy lên những đốm sáng đỏ hồng, sát khí từ đó tán phát ra ngoài thật lăng lệ.
Những chiếc xúc tu đen đúa điểm xuyết vài cái đốm trắng chen chúc từ trong hầm mỏ chạy ra, khung cảnh vốn đã mười phần tang tóc lại càng trở nên quỷ quái.
Khuôn mặt kiều mị của Thanh Vân trùng xuống, không kìm được mà bột miệng thốt lên:
- U Nhãn Chương Ngư!? Đây là quân chủ lực của đại tỷ Thanh Mẫn…
Thanh Tuyền kinh hô lên để cảnh giác:
- Đám quái này đã được huấn luyện bài bản, sức chiến đấu cũng rất mạnh mẽ, mọi người chớ nên khinh suất!
Trước mặt Đàm Phi bày ra hơn chục đầu chương ngư đen như mực, điểm điểm trên trân là vài cái đốm trắng như đồng xu, đặc biệt là đôi mắt đỏ vô thần rất quỷ dị, tất cả đều là thú cấp ba.
Đây chính là U Nhãn Chương Ngư, một binh chủng tinh nhuệ trong biên chế quân đội của Thanh Giao tộc.
U nhãn được huấn luyện chiến đấu rất bài bài bản, chúng thường kết thành tổ đội vây khốn địch thủ, trước tiên là dùng U Hỏa Pháp Nhãn làm tiêu hao sinh lực địch, sau đó siết chặt vòng vây và dùng những chiếc xúc tu lực lưỡng đập chết hoặc sử dụng các giác hút làm chậm đi cử động của kẻ bị vây khốn.
Thế nhưng đám U Nhãn chưa phải là vấn đề đau đầu đối với Đàm Phi, kẻ đứng trong bóng tối điều khiển đám chương ngư kia mới đáng để lưu tâm, lại còn một tồn tại cấp Nguyên Anh đang quan sát từ xa chưa có làm ra động tĩnh, chẳng biết người này còn có chủ ý gì?
Đám U Nhãn bắt đầu di chuyển loạn lên, có vẻ chúng muốn gom cả bảy người vào một chỗ.
Thanh Tuyền hét lớn:
- Tất cả giữ khoảng cách với đám U Nhãn, đừng ỷ mạnh mà đánh cận chiến.
Kẻ ẩn nấp phía sau điều khiển đám chương ngư này có thể ra tay bất kỳ lúc nào, nên chú ý đề phòng ám toán.
Đám hộ vệ bốn tên cùng với Thanh Vân liền tế vũ khí ra công kích U Nhãn Chương Ngư ngay lập tức, ba động pháp lực xen lẫn quang mang lập lòe một vùng chiến địa.
Hơn mười đầu chương ngư cấp ba quả được huấn luyện rất bài bản, tiến thối và công kích đều tập trung vào một mục tiêu nhằm tiêu hao sinh lực đối phương một cách nhanh chóng nhất.
Đàm Phi ném ra Thụ Thiên Ấn nhằm đầu chương ngư