Đàm Phi đứng đó bình thảnh đáp lời, ngữ khí không nhanh không chậm, chẳng chút cảm xúc:
- Tán hết pháp lực ngay tại đây, rồi muốn đi đâu thì đi…
Toàn trường lặng ngắt, gã hộ vệ Tiểu Ngư còn quay mặt đi, cố giấu nụ cười trào phúng.
Thanh Vân cũng nhếch môi cười nụ.
Câu nói ngắn gọn nhưng xúc tích, chẳng khác nào kêu thập tam vương đi chết.
Tán đi pháp lực tức là hủy đi toàn bộ pháp lực cô đọng trong nguyên đan, trở về làm phàm nhân, việc này đúng là đả kích rất lớn đối với tu sĩ Vân Lam và cả hải tộc, yêu tộc nữa.
Đây đương nhiên vẫn là ý đồ trảm tận sát tuyệt của Đàm Phi.
Thứ nhất, gã tự hiểu phàm chuyện gì liên quan đến tình ái đều rất lằng nhằng, tên yêu nhân Cá Chình kia si mê Thanh Vân đến mù quáng, thả hắn ra rồi hắn dẫn viện binh đến đuổi giết khắp cái Vô Biên Hải này là chuyện tối kỵ.
Lại là xét về nhân tướng, Thiên Ngạo dáng người nhỏ thó, mắt lé gian xảo, tướng của kẻ lật lọng không đáng tin.
Chỉ chừng ấy thôi cũng đủ để gã động sát niệm rồi, nào có thể để thập tam vương dễ dàng rời đi.
Trình Thiên Ngạo đương nhiên là kẻ giảo hoạt thành tinh, trận chiến ngày hôm nay toàn quân bị diệt, đó là một cái đả kích chẳng phải nhỏ đối với hắn.
Đối chiến cùng huynh muội Thanh Tuyền hắn còn có chút nắm chắc, có thể ung dung mà rời đi.
Thế nhưng gã mặt sẹo quái dị vẫn rình rập bên ngoài, có thể tiễn hắn về với tổ tiên bất cứ lúc nào.
Vậy nên chọn giải pháp hạ mình nín nhịn mà rút lui mới là thượng sách.
Quân tử trả thù mười năm cũng chưa muộn, bảo mạng về đến trong tộc rồi cầu thêm viện binh đuổi giết, Thanh Vân nóng bỏng kia không thể để rơi vào tay nam nhân khác được.
Bây giờ nghe Đàm Phi nói vậy, chẳng khác nào bảo hắn tự chết, ‘tự cung’ (1), nộ khí kìm nén bỗng bùng phát dữ dội, Thiên Ngạo gầm lên văng cả nước miếng:
- Thằng rắm chó… đừng tự cho mình là ghê gớm, để lão tử tiễn ngươi một đoạn…
Dứt lời, thân hình Thiên Ngạo lập tức trương phình lên, huyễn hóa ra bản thể là một Cá Chình lớn với chín con mắt láo liên lít nhít trên đầu, những lằn điện quang chạy ngoằn ngoèo dọc cơ thể, điện trường tỏa ra bên ngoài thật gớm ghiếc.
Chiếc miệng rộng với cặp môi dày há hoác, từ bên trong bắn ra liên tiếp những tia hồ quang điện sáng trắng, nhằm đầu Đàm Phi bổ xuống.
Lôi điện giăng đầy trời, tạo ra một tầng điện võng như chiếc bát úp hãm Đàm Phi vào trong.
Lôi điện do Cửu Nhãn Chình Ngư phóng ra cực mạnh, còn trên cả Điện Li Diêu Ngư một bậc.
Đàm Phi cũng chuyên về lôi điện, gã hiểu rất rõ uy lực của dòng hồ quang điện kia.
Thế nhưng gã là cái gì chứ? Một kẻ chuyên sát nhân đoạt bảo bằng thần lôi, lại tu luyện Nguyên Từ Thần Công, công pháp điều khiển nắm bắt nguyên từ chi lực.
Chỉ một cái giơ tay của Đàm, nguyên từ chi lực trong phương viên vài mẫu đều bị trung hòa, hồ quang điện cũng vì thế mà tiêu thất.
Nhưng thân ảnh của thập tam vương đã ở rất xa rồi, chỉ còn là một chấm đen ở phía chân trời.
Thiên Ngạo quả thật quá giảo hoạt, phóng ra lưới điện hồ quang, lấy thế sét đánh công kích Đàm, gây sự tập trung vào gã mặt sẹo.
Sau đó sử dụng Lôi Độn mà bỏ chạy, vứt lại toàn bộ thể diện và sự cao ngạo thường ngày.
Đàm đã có cảnh giác phòng bị, trạng thái Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ cùng Lợi Thủy Hài lập tức kích phát, cả thân hình gã vọt đi nhanh như một tia chớp, đuổi theo bóng dáng Thiên Ngạo đang dần mất hút nơi đường chân trời.
Thanh Tuyền nhìn theo cảm thán:
- Gã này hung hãn thành tính, luôn là trảm tận hãm tuyệt.
Sau này chớ có gây thù chuốc oán với hắn...
Thanh Vân sau thời khắc nóng nảy kích động, giờ đã bình tâm lấy lại sự thùy mị vốn có:
- Mọi hành động của hắn đều có tính toán sắp đặt cả, hẳn là đã có mục đích khác với Thiên Ngạo.
Bốn tên hộ vệ chẳng biết từ khi nào đã quay trở lại, sau khi ra nhập chiến đoàn liệp sát đám U Nhãn.
Ngọc Hân trong hình dạng tiểu oa nhi ngồi vắt vẻo trên vai Khốc Ly, cả hai tên nô tài này luôn giữ một khoảng cách với người của Thanh Giao, chúng đang chờ đợi chủ nhân quay lại.
Sau gần hai khắc thời gian (2), một vệt kinh hồng đỏ ối bay trở lại chiến địa.
Đàm Phi ném cái xác mềm nhũn của thập tam vương qua một bên, mắt đảo khắp một lượt rồi thở phào:
- Thật may là chư vị chưa có dọn dẹp đi chiến trường, hắc hắc…
Trong lúc đương sự còn chưa có hiểu hàm ý trong câu nói của Đàm, gã lật tay lấy ra một khối nang độc, chẳng cần suy nghĩ cũng có thể nhìn ra đó là độc của Vện Kim Xà, nhểu một giọt lên thân thể tàn khuyết của Trình Thiên Ngạo, xòe tay vận pháp lực đẩy độc tố lan tràn khắp các mạch máu.
Phần bụng của thi thể kia thủng một lỗ lớn, khẳng định là Nguyên Đan cùng Lôi Hạch đã bị lấy ra rồi.
Tiếp đến, lớp giáp xác của tứ hoàng tử Kim Thánh cũng được đem ra, ném chung một chỗ với đống thịt bầy hầy Thược Dược Chương Ngư, lại là một đống thi thể khuyết thiếu của đám Cửu Thánh tộc bị Đàm quăng ra vung vãi khắp chiến địa.
Chiến địa vốn đã bị cày xới đến thê thảm rồi, gã chẳng cần thiết phải động tay chân thêm nữa.
Lúc này thì Thanh Vân, Thanh Tuyền đã hiểu chủ ý của gã mặt sẹo, cả hai cùng nhìn nhau cười đầy ý vị.
Đàm Phi tế ra linh chu, làm hiệu cho mọi người cùng lên, riêng gã đứng nơi mũi thuyền điều khiển, bắt đầu di chuyển bay xuyên vào tầng tầng quỷ vụ phía trước.
Khốc Ly vẫn đảm nhận nhiệm vụ đi trước thám thính, lần này thì Ngọc Hân không có tham gia cùng.
Thanh Vân đi đến bên Đàm Phi, không nén được tò mò nên hỏi bâng quơ:
- Đam Săn huynh! Liệu