Từ trong tràng hạt đen mười tám khỏa, một chiếc đèn lồng sáu cạnh có tạo dáng cổ xưa bay ra, nó tán phát thứ ánh sáng nhàn nhạt đầy tà dị, có thể hình dung là màu tím, cũng có thể là màu hồng.
Giọng nói Xương Cuồng vang lên trong não bộ Đàm Phi:
“ Đây là Văn Điển Cổ Đăng, vật này không biết có từ bao giờ, cũng chẳng thể đoán định được phẩm cấp, coi như Pháp Bảo cũng được, mà gọi là Linh Bảo cũng chẳng sai… như vậy đã đủ thành ý chưa?”
“ Được rồi! mời tiến bối thanh lý đống thịt này đi cho!”
Từ tràng hạt đen phun ra làn hắc khí đậm đặc, ngưng thực thành Ngọc Truyện Xương Cuồng trong hình dạng khô lâu đầu sừng rất dữ tợn.
Lão đi vòng quanh thân thể Lư Nghĩa, sờ sờ mó mó tấm thân cường tráng của tên Lân tộc này rất là yêu thích.
- Hộ pháp cho bản tọa! - Ngọc Truyện thều thào trong niềm hân hoan đến tột độ.
Đàm Phi sức cùng lực kiệt, cố gắng trụ lại đến lúc này đã là cực hạn rồi, lại là tác dụng phụ của Bàn Long đan bắt đầu phát tác, làm gì còn tâm trí để hộ pháp kia chứ.
Dẫu vậy, gã vẫn gắng gượng thả ra Khốc Ly đang trọng thương, để ma vật huyền phù quanh chỗ Lão Ma, bản thân vã một vốc đan dược vào miệng mà nhai nuốt.
Tiện thể ngồi ngay tại chỗ đả tọa hành công chữa trị thương thế, hồi phục pháp lực.
Ngọc Truyện phóng tay cách không điểm chỉ lên tấm thân lực lưỡng của Lư Nghĩa, dựng hắn ngồi dậy đối diện với lão.
Hai bàn tay xương xẩu áp chặt vào huyệt Thái Dương tên Lân tộc, đôi mắt đỏ ngầu dí sát mặt gã này, nhãn đối nhãn, rồi lẩm nhẩm những tràng trú ngữ cổ xưa khó hiểu.
Tội cho Lư Nghĩa, một thân kiêu hùng khắp đám đồng bối Ngũ Đại Thần Tộc, giờ đây hôn mê sâu, thần niệm chẳng có chút phản kháng nào, để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, thậm chí là chiếm đoạt luôn cỗ thân thể mà phụ mẫu ban tặng cho.
Tiếng chú ngữ mỗi lúc một gấp gáp, khiến Đàm Phi hồi tưởng lại khoảnh khắc bị Tư Mã Tuyên đoạt xá, nó như thể chỉ mới diễn ra ngày hôm qua.
Tu tiên con đường thật đầy cạm bẫy và mưu chước, không có hoa hồng, cũng chẳng có tri kỷ.
Người con gái được coi là tri kỷ của gã đã ngã xuống, tất cả chỉ là một sự cô đơn tịch mịch.
Tiếng rú đau đớn vang lên kéo Đàm về thực tại, một đoàn hôi khí từ trong hộp sọ trắng ởn của Ngọc Truyện nhao nhao chảy vào thất khiếu Lư Nghĩa, thân thể hắn rung lắc co giật giống như gà bị chọc tiết, miệng không ngớt rú lên những tiếng đau đớn thống khổ.
Cả thân hình tên Lân tộc và cỗ khô cốt đầu sừng cùng đổ ụp xuống, khô cốt tan rã nhanh chóng, hóa thành những hạt bụi li ti phiêu tán cùng gió biển.
Cơ thể Lư Nghĩa vẫn co giật liên hồi, sau hơn mười nhịp thở mới đình chỉ.
Pháp lực trong thể nội Đàm đã hồi được ba thành, nhưng đan điền dội lên những cơn đau thấu tâm phế, cảnh giới có thể chưa bị đánh tụt, nhưng lục phủ ngũ tạng tựa như vỡ nát, còn may là gã có huyết mạch Hỏa Kỳ Lân, tự chữa trị đi thương thế.
Lư Nghĩa lồm cồm bò dậy, nhăn mặt ôm đầu tỏ ra vô cùng mệt mỏi, rồi cúi xuống ngó nghiêng tự sờ mó khắp thân thể, thậm chí còn nắn bóp cả phần hạ thân kiểm tra ‘Ngọc Hành’ (1) rồi cười cười rất chi là đểu cáng.
Đàm Phi đình chỉ đả tọa, hướng Lư Nghĩa hỏi han:
- Giờ tại hạ phải gọi ngài là Ngọc tiền bối hay Lư đạo hữu đây?
Lão Ma trầm mặt làm bộ:
- Từ giờ cấm ngươi thốt ra hai chữ Ngọc Truyện, gọi ta là Lư bằng hữu được rồi!
- Với thân xác này, có lẽ cái địa phương Thâm Uyên Hắc Hải đã trở nên vô nghĩa rồi nhỉ? - Đàm tự tiếu phi tiếu.
Ngọc Truyện trong hình hài Lư Nghĩa chợt ngơ ngẩn, rồi khuôn mặt kiều mị của Ngao Tuyết hiện lên mời mọc, đã rất lâu rồi lão chẳng được ‘gần gũi’ nữ nhân, đó dường như là một hình phạt cực kì tàn nhẫn đối với lão vậy.
Sau khoảnh khắc xuất thần, ‘Lư Nghĩa’ khoát tay ra bộ bất cần:
- Đúng rồi… coi như ta chịu thiệt thòi một chút trước Đam Săn đạo hữu đi, hài…!
Đàm Phi cười cười chỉ tay về phía Ngao Bình:
- Vậy Lư đạo hữu lo hậu sự cho tên kia nha! Tại hạ còn một số việc không thể phụng bồi.
Nếu còn duyên, hẹn gặp tại Thái Bình hải vực.
Nói rồi gã đến bên Ngao Bình, lột lấy túi linh thú của hắn, hóa thành vệt kinh hồng phá không bay đi.
Lư Nghĩa chẳng cần nhìn theo, hắn tự hiểu hoàn cảnh của gã mặt sẹo kia, việc cả hai đi chung trong lúc này là điều không thể.
Bỏ tọt một vốc đan dược vào miệng, Lư Nghĩa đến bên Ngao Bình, lật tay lấy ra Hoàng Long Châu áp lên vết thương đã chuyển đen như mực nơi bả vai.
Sau một hồi chữa trị, độc dịch quỷ quái đã bị triệt đi đến chín phần, cơ bản là Ngao Bình thụ thương quá lâu, để độc tố phát tác sâu lắm rồi, giữ được mạng đã là phúc tổ ba đời cho hắn.
Xác định chẳng còn gì vướng mắc, ‘Lư Nghĩa’ xốc tên đồng bạn lên vai, tế ra linh chu hình đầu Kỳ Lân bay đi, trong đầu hắn giờ chỉ là hình ảnh của mỹ nữ Ngao Tuyết, với đôi môi đỏ mọng khiêu khích, cùng cặp mông săn chắc và bộ ngực đầy đặn cao vút mà thôi.
…
Phi hành trên biển tầm một canh giờ, thể lực bắt đầu có dấu hiệu hư thoát, mệt mỏi, cơ thể quặn đau từng cơn, lực lượng cắn trả đến từ Bàn Long đan cũng thật dai dẳng tựa như dòi bọ vậy.
Cảm ứng thấy có đất liền cách xa hơn trăm dặm, gã lập tức thay đổi phương hướng bay về phía đó.
Bởi trong tầm nhận biết của gã, chỉ có vài sinh vật cấp hai qua lại, chẳng thể gây nguy hiểm cho gã.
Nơi đây là một rạn san hô khá lớn, trung tâm nhô lên vài tòa đảo nhỏ với đầy đủ cây cối đặc trưng của đại dương, bao chung quanh là những bãi cát trắng.
Lác đác vài đầu yêu thú Ngạc Ngư