Đàm Phi cảm ứng dưới hồ là một cái động không đáy, lại chẳng có ba động của sinh vật, dây câu không buộc lưỡi, cũng chẳng có mồi câu.
Lão già này đang làm trò quỷ gì vậy? Gã chưa vội trả lời câu hỏi của lão mà đưa ra nghi vấn:
- Tiền bối câu thứ gì?
- Lão câu vận khí! - Lão giả đang chăm chú vào chiếc phao im lìm trên mặt nước, không quay đầu lại mà trả lời nhàn nhạt.
Đàm Phi đang chấn động, người này khẳng định chẳng phải phàm nhân, chắc chắn lão là một tồn tại trên cấp bốn rồi.
Nếu như đã cố ý để cho gã thấy bộ dáng phàm nhân, hẳn là chẳng muốn bàn chuyện tu tiên với một tên Linh Sư nhãi ranh như gã.
Đàm tỏ ra thức thời, làm như mình đang nói chuyện với bậc trưởng bối phàm nhân vậy:
- Tại hạ tên Huyền Tử! Mạo muội cầu tôn tính đại danh của tiền bối?
- Huyền Tử? Chỉ là cái tên giả, hắc… cứ gọi lão là Mai Yển! - Lão giả chỉ cười khẩy khi nghe đến cái tên Huyền Tử.
- Tại hạ vô tình lạc đến đảo này, trong người lại mang chút thương tích, cần một đoạn thời gian hồi phục.
Vậy mong tiền bối người niệm tình cấp cho một nơi tạm trú! - Đàm tỏ rõ sự cầu thị.
Lão giả vẫn chăm chú cầm cần câu ‘Vận Khí’:
- Đây là hoang đảo, chẳng phải của riêng ai… người cứ chọn đại một chỗ đi!
Đàm tự biết phải làm gì, gã lặng lẽ rời đi, chọn một góc chân núi nhiều cây cối cách chỗ Mai Yển hai mươi dặm rồi thiết lập động phủ.
Ngoài việc an ổn tu luyện lấy lại cảnh giới, gã còn phải sửa chữa nâng cấp một loạt vũ khí tùy thân.
Quả thực sau trận chiến ác liệt với hai gã thần tộc, những thứ đồ tốt của gã gần như bị hủy hoại chẳng còn tác dụng.
Nếu như lão nhân kia đúng là một cái tồn tại khủng bố, mọi việc gã làm dù có che dấu đến đâu cũng sẽ bị nhìn ra.
Bằng như lão là một phàm nhân, mọi việc chẳng có gì phải quan ngại.
Dẫu vậy, gã vẫn cứ bày ra Tiểu Càn Khôn Hấp Linh trận để đề phòng, rồi tiếp nữa là Vụ Lộ Càn Khôn.
Cả vùng chân núi lúc này bị bao phủ trong một lớp sương mù dày đặc, Tiểu Thiên Sư cũng khó lòng cảm ứng được bên trong xảy ra chuyện gì.
Động phủ mới khang trang rộng rãi, có cả trùng thất và linh thú thất, lại được gã bố trí thêm tụ linh trận bên trong, đảm bảo đám ‘nô tài’ dưới trướng có một nơi tu luyện thật tốt, và nguồn linh khí dồi dào ổn định.
Phệ Linh Cổ gờ tổng cộng chỉ còn bốn mươi chín con, tính cả trùng mẫu, tất cả đều ở cấp độ hai, tương đương trúc cơ kỳ yêu tộc.
Trùng mẫu từ sau khi cắn nuốt nguyên thần của Kim Hãn thì có những biểu hiện lạ, có vẻ như lại càng hung dữ hơn, nó tự nhả kén treo mình lơ lửng trên một cành cây lớn, đám lâu la bu chung quanh hệt như quần tinh củng nguyệt.
Tiếp đến là việc xử lý hai đầu yêu tước đoạt từ tay Long tộc Ngao Bình.
Cả Phi Long Xà và Lục Nhĩ Mĩ Hầu đều ở trong tình trạng hoảng loạn, bởi chúng đã mất liên lạc với chủ nhân, lại là trước mặt xuất hiện sinh vật cao hơn một cảnh giới, tỏa ra uy áp tà dị đến đáng sợ.
Đàm tóm lấy từng đầu yêu, mạnh mẽ xóa đi huyết chú mà Ngao Bình đã gieo vào hai con vật này, đồng thời tạo lại ấn ký chủ nô của bản thân.
Kể từ đây, Phi Long Xà và Lục Nhĩ Mĩ Hầu đã là linh thú của gã.
Ấn ký của Lân Tộc khác hoàn toàn ấn ký của Long Tộc, trong khi Long tộc là sự đàn áp, thì Lân Tộc lạ là sự hòa hợp tựa như bằng hữu vậy.
Phi Long Xà không có chiến lực, cũng chẳng có khả năng phóng độc, nhưng tốc độ phi hành thì vô địch.
Mới chỉ là yêu cấp hai nhưng phi độn còn nhanh hơn cả Đại Linh Sư.
Cũng chưa có tài liệu nào nói về Phi Long Xà hóa hình, và thần thông của chúng khi đạt cấp độ bốn.
Lại nói đến Lục Nhĩ Mĩ Hầu, loài này thiên bẩm nhạy bén với âm thanh, mùi vị.
Từ Luyện Khí lên đến Kim Đan chỉ thiên về khả năng truy tung và nghe lén.
Cho đến khi đột phá lên cấp bốn ‘Đại Yêu’ hóa hình, lúc này Lục Nhĩ mới mở ra nhiều thần thông nghịch thiên, tu sĩ phổ thông chẳng phải đối thủ của nó.
Để cho hai con yêu vật ổn định lại tâm lý, Đàm liền thả chúng vào linh thú phòng, tiện tay ném cho Lục Nhĩ hơn trăm khối Tinh Thạch, gã biết loài này rất thích gặm nhấm Tinh Thạch, đến khi Kết Đan còn chuyển sang chủng loại cao hơn là Mặc Kim, đây cũng coi như món quà ra mắt đối với tên ‘tiểu nô tài’ mới này.
Công việc cần làm trước mắt có rất nhiều, nhưng vẫn phải ưu tiên chế luyện lại một đống pháp khí tùy thân, vậy là gã bắt đầu lục lọi trong bảo tàng của mình rất nhiều thứ đồ vật, có thể gọi gã là một tên buôn đồng nát cũng chẳng sai.
Ngũ Bảo bị Lư Nghĩa phá hủy gần như thành đồ phế liệu, Đàm Phi liền bày ra Tụ Linh tiểu trận trong luyện thất, triệu hồi Ngọc Hân hỏa linh quay lại động phủ, bắt đầu tiến hành công cuộc sửa chữa năm món pháp khí trận nhãn của Li Địa Diệm Quang.
Mất đến nửa tuần trăng công việc trên mới hoàn thành, ngũ bảo mới tế luyện lại phẩm cấp không cao hơn so với lúc trước, nhưng độ bền và cứng rắn hơn hẳn trước kia một bậc, lại là hình dạng cũng tinh xảo đẹp đẽ gấp bội.
Năm món pháp khí này theo gã từ ngày chập chững đi trên con đường Đả Thiết Sư, lập ra rất nhiều công trạng to lớn, gã dự định sau này sẽ nâng cấp chúng lên tầm Pháp Bảo, chỉ là lúc này gã chưa đủ hỏa hầu và còn thiếu một số nguyên liệu chế bảo đỉnh cấp mà thôi.
Bước chân ra khỏi động phủ, hít thở chút không khí tươi mới từ biển cả, cũng là để tâm thần được nghỉ ngơi thư giãn sau quãng thời gian tập trung cực