Đàm Phi vẫn như còn trong cơn u mê, gã hỏi thêm:
- Vậy sinh vật cấp bảy và cấp tám dưới Huyền Tiên là gì?
Thúy Nương nhìn về xa xăm từ tốn nói:
- Vân Lam Giới không nhiều người biết về vấn đề này, đa phần đều cho rằng Đại Thiên Sư Đại Viên Mãn sẽ độ kiếp chuyển biến từ Chuẩn Tiên lên Chân Tiên.
Nhưng họ không biết rút cuộc Chân Tiên cụ thể ra làm sao.
Thực ra, Chân Tiên cũng chia ra làm ba tiểu cảnh giới, đó là Ngọc Cảnh, Kim Cảnh và Huyền Cảnh.
Trên nữa thì ta không biết, hỏi sư phụ cũng không nói… Tuy nhiên, Vân Lam Giới là vị diện gần như thấp kém nhất trong vũ trụ, lượng Linh Khí không đủ lớn để một tên Thượng Thiên Sư Đại Viên Mãn phá cảnh lên Chuẩn Tiên, giới này vẫn chưa có một ai làm được việc đó.
Đàm Phi đã muốn rời đi, gã tằng hắng lên rõ to rồi ấp úng:
- Thúy Nương tiền bối, việc ngài giao phó tiểu bối sẽ toàn tâm toàn ý, quyết không từ nan.
Tiểu bối có thể đi được chưa?
Quỷ Xương Cuồng gật đầu:
- Ngươi có thể đi, hẹn ngày tái ngộ!
Không gian trong khu rừng biến đổi thành hắc động quay cuồng, Đàm Phi thấy đầu váng mắt hoa rồi chìm vào vô thức.
Gã tỉnh dậy khi những tia nắng ban mai le lói qua tán cây rừng rậm rạp, mọi thứ vừa trải qua giống như một cơn mơ vô cùng chân thực và sinh động.
Gã đảo qua giới chỉ, đồ vật Thúy Nương đưa cho đều nằm cả một góc trong không gian bí mật.
Thông Thiên Lệnh tán phát bạch quang dịu nhẹ, nó khiến gã cảm có cảm giác bồi hồi, nửa như thân quen, nửa muốn xa lánh, thực là khó diễn tả.
Gã đảo mắt nhìn quanh, Trương Tam đang quấn lấy một gốc cây lớn ngủ gật, rãi rớt nhểu ra thành một vũng lớn dưới đất, cỏ dại bị thứ dung dịch này phạm phải thỉ héo rũ không còn sức sống.
Mạnh Cực Thú đang ẩn nấp trong lùm cây rình rập một con Liệt Điểu (1) đang mổ lốc cốc vào thân cây tìm mồi.
Đàm đứng dậy lắc lắc đầu cho tỉnh táo, gã lấy ra Bạch Diệp Liên, hú gọi Mạnh Cực quay trở về động phủ.
Ở một động quật bí ẩn sâu trong lòng đất, nơi mà quỷ khí hòa quyện cùng xú khí tạo nên một thứ mùi hôi thối nồng nặc đến cực điểm.
Quỷ Xương Cuồng dưới hình dạng thiếu nữ tóc trắng nằm cuộn tròn trên lớp bùn nhão lít nhít đầu lâu xương trắng, nàng hít hà từng lọn quỷ khí đang vấn vít quanh khóe miệng tựa như thụ hưởng thứ cao lương mĩ vị nơi trần thế.
Thân cây mục ruỗng giờ chỉ còn là một khúc củi mục cắm thẳng vào xương sống Thúy Nương, nơi đầu mỏm trổ ra một chiếc mầm xanh nhợt nhạt, nó tán phát thứ lục quang mờ mờ khiến khung cảnh trong động quật trở nên quỷ dị đến dọa người.
Bất giác trông thấy một chiếc hộp xọ với hai hốc mắt đen ngòm hướng về phía mình, Thúy Nương bật khóc nức nở, trong tiếng khóc ẩn chứa sự đau khổ, tủi nhục khôn cùng.
Nàng cất giọng nghẹn ngào:
- Khô lâu chết dẫm, ngươi nhìn gì ta? Thấy bộ dạng ta như vậy ngươi thỏa mãn lắm ư?
Khô lâu là vật chết, nó vẫn lạnh lùng vô cảm, hàm trên nằm hơi vểnh lên tựa như đang cười nhạo, điều này khiến Nữ Quỷ càng trở nên điên tiết.
Nàng chớp mắt, một luồng bạch quang đánh thẳng về phía khô lâu khiến nó nát vụn thành bột phấn.
Động Quật chỉ còn tiếng khóc nỉ non ai oán rung lên từng hồi.
Thúy Nương đình chỉ việc hấp nạp quỷ khí, mầm cây Chiên Đàn sau gáy nàng đã trở nên xanh thắm đầy sức sống.
Bỗng dưng, từ chiếc mầm mũm mĩm phát ra tiếng nói nhân loại già nua, không khác gì giọng Thúy Nương khi nói chuyện cùng Đàm Phi:
- Thúy… Ta vẫn chưa hiểu dụng ý của nàng đối với tiểu tử ‘Mặt Sẹo’.
Đã có định hướng đưa hắn lên làm Phó Giáo Chủ, tại sao không trang bị cấp phát linh tài địa bảo cho gã? Lại còn cả các công pháp đỉnh đỉnh mà nàng đang cất giữ.
Thúy Nương vẫn đang khóc rưng rức trả lời:
- Sư phụ ta đã từng nói, chỉ có vươn lên trong khó khăn sóng gió thì cành cây mới cứng cáp, càng được bao bọc che chở thì con người càng sinh ra tính ỉ lại, khó mà thành tài.
Để cho gã tự thân, khi đủ lông đủ cánh, ngồi vào ghế Phó Giáo Chủ ta cũng an tâm phần nào.
Ấu Miêu Chiên Đàn tuy không bất mãn nhưng có vẻ không cùng quan điểm:
- Thế nếu trang bị không đủ mạnh, một khi gã vẫn lạc ngoài ý muốn, có phải dụng tâm của nàng thành công dã tràng không?
- Hừ… Vẫn lạc thì sao chứ? Là do gã không xứng đáng… vậy thôi.
Chiên Đàn mầm non dường như ngộ ra điều gì:
- Hắc hắc… có vẻ như trong đây còn có huyền cơ! Thúy… nói ta nghe xem nào!
Thúy Nương ngần ngừ giây lát cuối cùng nàng nói:
- Sư phụ trước khi đi có nói với ta một câu sấm truyền;
“Tiêu ma tuế nguyệt đích vạn niên
Sở tại Cát Tiên địa Cô Thiên
Ngân diện hỏa căn lai xuất hiện
Thất đệ đồng căn dĩ tương phùng”
- Khi đó ta hoàn toàn mù tịt, sau này, khi sống vất vưởng ở đây tròn vạn năm, ta mới ngộ ra được hai câu đầu của lời sấm, và từ đó luôn đau đáu chờ đợi người mặt sẹo mang dị hỏa.
Gã thanh niên kia chính là tiểu sư đệ của ta, đệ tử thứ bảy của Chử Đạo Thiên.
Bằng cách nào Ân Sư truyền công pháp cho gã thì ta chịu, vậy nên ta mới có một lòng tin vô hạn với gã.
Việc trang cấp linh tài địa bảo cho gã chỉ là rẽ rắn thêm chân mà thôi.
Mầm non Chiên Đàn ‘Ồ’ lên đầy cảm xúc:
- Vậy ra Chử Đạo Thiên đại nhân còn tinh thông cả thuật Chiêm Bốc?
Thúy Nương lắc đầu:
- Không phải Chiêm Bốc, mà là Thiên Nhãn Siêu Năng, có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai.
Cảnh giới Thiên Sư đã mở ra Thiên Nhãn, nhưng chỉ như trò trẻ con so với Siêu Năng của Chân Tiên.
Ta vì bị dính Trớ Chú (2) của địch nhân mà mất đi Thiên Nhãn, sống không bằng chết ở xó xỉnh này, cũng chỉ mong một ngày thoát khỏi sự nguyền rủa mà trở về với ánh sáng.
Hi vọng duy nhất chỉ trông vào vị tiểu sư đệ mới gặp mà thôi…
…
Đàm Phi ngồi trong tĩnh thất, tay nâng niu Thông Thiên Lệnh ngắm vuốt.
Thứ này là biểu tượng cho quyền lực,