Mọi vấn đề luôn có tính hai mặt, Đàm Phi mặc dù rất phấn khích trước sự biến chuyển về Linh Căn trong cơ thể, nhưng gã cũng hiểu cái giá phải trả sẽ không hề nhỏ.
Gã ôm quyền hướng Bạch Phát Nữ cảm tạ:
- Đa tạ Thúy Nương đã ban tặng ân sủng! Chẳng hay ngài muốn tiểu bối thực hiện việc gì?
Xương Cuồng cười khanh khách:
- Tiểu tử nhà ngươi cũng thật là lẻo mép, cái gì mà ân sủng chứ? Giúp ngươi cũng là giúp ta mà thôi.
Nghe cho rõ đây… Thọ mệnh của ta chỉ còn khoảng một ngàn năm, có thể còn ít hơn nữa.
Hình xăm Tam Diệp Thảo trên người ngươi là phong ấn do ta tạo ra, ta chết thì mạng ngươi cũng không còn.
Vì vậy, ngươi phải tìm cơ hội quay trở về Già Thiên, tìm cho ta một vật rồi đem lại đây.
Khi đó, ngươi sẽ được tự do.
Đàm Phi tỏ ra kinh ngạc, gã muốn hỏi cho ra nhẽ:
- Đại Lục Già Thiên rộng lớn, biết phải tìm như thế nào? Và vật đó là vật gì? Vả lại, tu vi của tiểu bối còn quá thấp kém, liệu có hoàn thành được sứ mệnh hay không? Mong Thúy Nương người chỉ rõ cho tiểu bối!
Bạch Phát nữ lại cười rộ, trong tiếng cười còn ẩn chứa sự đau đớn thống khổ:
- Không hoàn thành thì cùng chết… khặc khặc… dù sao trên đường xuống cửu tuyền, có thêm đồng đạo đi cùng cũng bớt đi sự cô đơn.
Đàm Phi khá bất ngờ với câu nói này, gã tự tiếu phi tiếu:
- Cô đơn…? Thúy Nương ngài cô đơn cả vạn năm rồi, cần gì phải lôi theo tiểu bối… Còn về ‘Đồng Đạo’, thứ lỗi cho tiểu nhân không dám nhận.
Quỷ Xương Cuồng dừng cười, lời nói trở nên lạnh lẽo vô cảm:
- Ta và Thông Thiên tu cùng một thầy, sau này hắn đăng phong tạo cực, lập lên Thông Thiên Giáo, ta cũng xuất lực giúp hắn một hai.
Cũng có thể coi là một phần tử của Thông Thiên Giáo, vậy không là ‘Đồng Đạo’ thì là gì?
Đàm Phi băn khoăn:
- Hóa ra là thế! Nhưng tiểu bối có chút ngu muội chưa hiểu thấu.
Sao tiền bối không tìm các vị Đàn Chủ trong giáo mà giao phó trọng trách, hà cớ gì lại tìm đến một kẻ ‘chân đất’ tu vi thấp kém như vãn bối.
Bạch Phát Nữ thở dài:
- Vạn năm qua, có khá nhiều Tiếp Dẫn Sứ mang trong người Thông Thiên Quyển lai vãng qua đây, nhưng không kẻ nào hợp nhãn của bản nương, nói cách khác là toàn đồ vô dụng, không đáng tin tưởng.
Ngươi lại khác, xuất thân Việt Quốc cũng là điểm quan trọng, lại có huyết mạch Thần Thú, ta tin tưởng ngươi sẽ làm nên chuyện.
Đàm Phi vẫn còn hồ nghi, nhưng cảnh giới quá thấp không cho phép gã nói quá nhiều, chỉ ậm ừ cho qua.
Gã hiểu là mình đã ở thế cưỡi cọp, tốt nhất là phải hoàn thành thật nhanh công việc tìm đồ cho bà cố này, tiện thể kiếm thêm chút thù lao, gã nói:
- Chưa biết tiểu bối phải kiếm món đồ gì về cho tiền bối, nhưng khẳng định là vạn phần hung hiểm, vậy Thúy Nương ngài nên trang bị thêm cho tiểu bối ít vật dụng bảo mệnh, như thế tiểu bối sẽ yên tâm hơn khi thực hiện sứ mệnh.
Xương Cuồng cười phá lên:
- Tiểu tử ngươi thật tham lam, chưa làm đã đòi công.
Yên tâm… ta sẽ không để ngươi thiệt thòi đâu.
Dừng lời, nàng lấy ra một túi trữ vật ném cho Đàm:
- Trong đây có một món Pháp Bảo phòng ngự, một khí cụ phi hành cấp Pháp Bảo, tốc độ ngang với độn tốc của Đại Linh Sư và một cuốn công pháp đỉnh cấp tu luyện Mộc Hệ đến cảnh giới Tiểu Thiên Sư.
Ngoài ra ngươi còn cần thêm thứ gì nữa nào?
Đàm Phi đảo qua túi trữ vật, gã rất lấy làm hài lòng.
Dẫu biết mình thật tham lam quá độ, nhưng những thứ thừa thãi rác rưởi của một tên Thượng Thiên Sư lại đúng là trân bảo đối với những kẻ như gã, gã hàm hồ nói:
- Tiểu bối còn chưa có một cuốn công pháp nào mang hệ Thủy, vậy mong Tiền bối thành toàn.
Một cuốn sách bìa da cổ màu lam đập thẳng vào mặt gã khiến mặt mũi nở hoa, quả thật sinh vật cấp năm động thủ thì kiến hôi như gã không có cơ hội phản kháng.
Gã ngượng ngùng nhặt cuốn sách cổ lên, trên bìa sách viết ba chữ ‘Nguyên Nguyên Công’ theo lối cổ tự.
Gã mừng húm vội cất ngay vào giới chỉ, miệng nói lời cảm tạ.
Bạch Phát Nữ cười khinh thường, ngón tay trắng muốt gần như trong suốt vẽ vào hư không một khối hình thoi tán phát lục quang huyền ảo, nàng nói:
- Đây là Chiên Đàn Tâm, thứ ngươi cần tìm.
Chỉ cần ngươi ở cách nó trăm dặm, Diệp Tam Họa Bì sẽ cảm ứng được.
Hiện nó vẫn quanh quẩn đâu đó ở Việt Quốc hoặc những quốc gia lân cận như Xích Thổ hoặc Hoàng Hoa… Ta không cần biết tiểu tử ngươi dùng thủ đoạn như thế nào, miễn sao ngàn năm sau mang nó về đây cho ta.
Đàm Phi tiếp tục đưa ra nghi vấn:
- Làm sao Tiền bối có thể biết được Chiên Đàn Tâm vẫn còn quanh quẩn ở Việt Quốc? Rút cuộc nó có quan hệ gì với người?
- Ài…! Đó là trái tim của ta, cũng có thể coi là Nguyên Thần của ta, vậy nên ta mới cảm ứng được nó ở khoảng cách siêu xa như vậy.
Dừng lời, Bạch Phát Nữ lật tay lấy ra một đoản trượng dài chừng năm tấc, trên đỉnh trượng khắc hình Bạch Cáp tỏa ánh hào quang trắng ngần.
Đoản trượng huyền phù về tay Đàm Phi, nàng nói:
- Vật này ta giữ cũng chẳng ích gì, để ngươi sử dụng có lẽ hợp cách hơn.
Đây chính là Thông Thiên Lệnh, thấy vật này coi như thấy Giáo Chủ, có quyền hiệu lệnh, điều động bất kì nhân thủ nào trong giáo.
Vân Lam Giới chỉ có hai chiếc, chiếc thứ nhất là của Phó Giáo Chủ, chiếc thứ hai là của Đại Nguyên Lão, người chưởng quản toàn bộ 99 Tiếp Dẫn Sứ.
Đàm Phi đã ở trạng thái hoảng loạn cực điểm, gã lắp bắp:
- Vậy… vậy… hóa ra Thúy Nương ngài chính là một trong hai vị Phó Giáo Chủ? Vật này quá sức tưởng tượng của tiểu bối, thực là không dám nhận a!
Xương Cuồng cười khẩy:
- Hắc hắc… Thằng ngu hay giả ngu đây!? Không biết bao nhiêu kẻ hùng tâm tráng trí đều vì vật này mà tranh đấu sống chết.
Nói ngươi cầm lấy ngươi cứ cầm, rồi sau này sẽ cần dùng đến.
Đàm Phi có tính toán của riêng gã, vật này không khác gì khúc gân gà.
Tu vi gã còn thấp, cất giữ bên người chỉ tổ mang họa sát thân.
Nhưng có vẻ như Xương Cuồng đã chọn giao phó cho gã, tình thế ‘bất khả khước’, khẳng định trong này còn có huyền cơ nhưng Thúy Nương không tiện nói ra.
Gã đành miễn cưỡng thu Thông Thiên Lệnh vào giới chỉ.
Bạch Phát Nữ gật đầu ra vẻ cảm thông:
- Đừng làm vẻ mặt đưa đám đó nữa… suy nghĩ của ngươi ta hiểu! Cứ cất giấu nó thật kĩ, sau này có cảnh giới cao hơn hãy nghĩ đến, rồi sẽ đến lúc vật đó hữu dụng với ngươi.
Đàm Phi vẫn còn thắc mắc về chuyện thâm cung bí sử của Thông Thiên Giáo, Bản Ghi mà Uyên