Bạch Viên Khôi Lỗi nhanh như thiểm điện bắn vọt về phía Đàm Phi, song thủ bạo phát quang mang nện thẳng xuống, đất đá chỗ gã đứng rung chuyển nổ ‘Ầm’.
Thế nhưng Bạch Viên chỉ là đánh vào chỗ không người, thân ảnh Đàm mờ ảo hiện ra cách đó ba trượng.
Gã ném ra Vu Hồn quấn lấy Bạch Viên như hình với bóng, còn bản thân chưa có động thủ, lạnh lùng nhìn hai tên Thiên Kiếm Môn và Ngọc Hư Cung:
- Hắc… Đây đang là địa bàn Phật Môn, nhị vị đi dâng hương mà sát niệm nặng quá… Đạo Tâm không vững sao mà thành chính quả?
Rõ ràng đây là lời khuyên nhủ nhưng lại mang ý đồ thách thức.
Tùng Vân còn đang thầm tính toán thiệt hơn bởi kẻ trước mặt không hề đơn giản như lúc đầu bọn hắn đánh giá.
Vô Tà lại không vậy, hắn đã động nộ ngay từ đầu, giờ nghe được những lời châm chọc thì chịu không nổi, hắn gầm lên:
- Còn dám đạo lý với lão tử… đi chết đi…
Linh Kiếm trên tay hắn vũ động, khiếm khí sắc bén xé gió bổ về phía Đàm Phi.
Đàm sử dụng bộ pháp Dạ Mị cực kỳ linh hoạt, Liệt Không Đao được tế ra chém ngược trở lại Vô Tà với những đường đao hóc hiểm.
Vô Tà đang được coi là thiên tài tu luyện trong giới trẻ Thiên Kiếm Môn, bản lĩnh không phải dạng tu sĩ phổ thông có thể sánh ngang, thân ảnh hắn nhá lên thoát khỏi chục vệt đao quang.
Biết ngay gặp phải đối thủ xứng tầm, chiến ý càng thêm mạnh mẽ.
Tay gã bắt ấn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Linh Kiếm ở trên không bỗng phát tiếng ‘U U…’, huyễn hóa ra cả trăm chuôi, nhất tề đâm về phía Đàm.
Đàm Phi lần đầu đối chiến cùng một tên ‘Kiếm Tu’, Kiếm Tu luôn được tu sĩ Vân Lam coi là cường giả, có chiến lực mạnh mẽ và rất khó bị đánh bại.
Vậy nên, Đàm chưa có sử dụng hết bản lãnh, gã còn muốn thăm dò đối thủ để đánh giá khả năng của mình.
Minh Đạo Nguyên Bảo Tiền bay ra quay tít quanh thân gã, hư ảnh Lạc Điểu huyễn hóa ra đến cả trăm con đón đỡ kiếm ảnh, quang cảnh cuộc chiến hiện ra cực kỳ sinh động đẹp mắt.
Tùng Vân quan khán một bên, hắn quá tự tin vào khả năng chiến thắng của Vô Tà nên di chuyển đến chỗ cặp Khôi Lỗi đang giao thủ, đương nhiên là ý đồ thu thập Vu Hồn.
Đàm Phi chỉ chờ có vậy, năm quang điểm trong tay áo bay ra, kết thành hình sao năm cánh ụp lên đầu Tùng Vân.
Tên này những tưởng Pháp Khí của đối phương tấn công, hắn vội tế ra Pháp Khí phòng ngự nghênh đón.
Đến khi ngộ ra thì thân đã bị hãm trong ảo trận.
Tàn Đao không ngừng công kích Vô Tà, Đàm lại kết ấn, nơi đầu ngón trỏ sáng rực bạch quang, gã chỉ thẳng lên trời.
Nguyên Từ Chi Lực phiêu đãng trong không khí tụ lại, tạo ra một cột sét thô to như bắp tay giáng mạnh xuống Bạch Viên, Bạch Viên Khôi Lỗi lảo đảo, nhưng cũng kịp vung quyền đỡ được một Phủ nặng lệ của Vu Hồn, tuy chưa mất đi chiến lực nhưng cũng bị hủy đi một bàn tay.
Tiếp theo là một chùm lôi điện nổ vang trời bổ xuống.
Lần này thì Bạch Viên chịu hết nổi, cả thân hình kềnh càng đổ ụp xuống đất, đầu, tay và chân đứt lìa mỗi thứ một nơi.
Sự việc nói ra thì dài dòng nhưng lại diễn biến cực nhanh, kể từ khi Vô Tà động thủ cho đến giờ mới chỉ đếm được có năm nhịp thở.
Sát chiêu ‘Bách Kiếm Xuyên Vân’ chưa thể đả bại đối thủ, dây dưa lằng nhằng với gã nhà quê thêm vài chiêu nữa, Vô Tà quyết trổ hết bản lĩnh hòng giải quyết nhanh trận đấu, đồng thời ứng cứu Tùng Vân đang bị Trận Pháp giam hãm.
Trong khi Bách Kiếm còn đang quấn lấy bầy Lạc Điểu, Vô Tà tế ra một Cự Kiếm có phần lưỡi to bản, chuôi kiếm chạm khảm rất là tinh xảo đẹp mắt, ba động Linh Khí tỏa ra vô cùng đậm đặc.
Đàm khẽ hô:
- Pháp Bảo…!?
Cơ thể Vô Tà bạo phát linh quang, thân Cự Kiếm phát sáng, tỏa ra muôn vàn đóa linh văn vàng óng.
Hắn hét lên:
- Bức ta phải sử Tịch Tà Kiếm… Tạp chủng chết đi…
Cùng với lời nói, Tịch Tà Kiếm biến lớn, dài đến vài chục trượng, trực tiếp từ không trung chém xuống đầu Đàm Phi.
Không khí bị lưỡi kiếm cắt qua tựa như nứt vỡ kêu ‘rổn rảng’, không gian như đông cứng, uy lực thực phải gọi là phiên giang đảo hải.
Đàm Phi thu lại Tàn Đao, gã vội tế ra Pháp Bảo Lục Mạch Tinh Thuẫn, quanh thân gã được bao bọc bởi một tổ ong màu lục nhạt trong trẻo, cả hai đối thủ cùng lấy cứng đối cứng.
Lưỡi Cự Kiếm bổ vào viên cầu hình tổ ong tạo ra tiếng nổ khủng khiếp, kiếm khí chém xuống rồi vạch vào đại địa một cái hố sâu nửa trượng, dài hai mươi trượng.
Đất đá chung quanh chiến địa bị cầy sới đến thảm hại.
Lục Mạch Tinh Thuẫn quả là thứ Pháp Bảo tốt, Đàm Phi vẫn an toàn trong vòng bảo hộ, chỉ là Pháp Lực thể nội đang giảm sút, may là Thần Niệm vốn mạnh mẽ còn điều khiển được đám Pháp Khí, Pháp Bảo.
Chớp thời cơ cực nhanh, Đàm sử dụng Dạ Mị đến đỉnh điểm để tiếp cận Vô Tà.
Ngón trỏ gã lại sáng lên, lôi điện ngoằn ngoèo trên không trung bổ thẳng xuống đầu Vô Tà.
Đã chứng kiến uy lực không tầm thường của lôi điện do gã mặt sẹo thả ra, Vô Tà vội tế ra Nạo Bạt màu xích đồng nghênh đỡ.
Một loạt tia sét giáng thẳng vào Nạo Bạt nổ ầm ầm, khiến nó rung lắc dữ dội.
Tiếp tục một chùm tia sét khác lại công kích tới, Vô Tà yên tâm điều động Nạo Bạt cản phá.
Đàm chỉ chờ có vậy, miệng gã quát lên:
- Khổn…
Đôi mắt gã chớp động tinh quang chiếu thẳng vào Nạo Bạt.
Vô Tà bỗng dưng mất kiểm soát đối với Pháp Khí phòng ngự, Nạo Bạt Xích Đồng không được thần niệm điều khiển rơi bịch xuống đất.
Đồng nghĩa với việc Vô Tà không kịp trở tay, ba luồng lôi điện bổ thẳng xuống người hắn khiến hắn hét thảm, chính thức dính nội thương.
Chưa dừng lại ở đó, khi mà Vô Tà vừa chật vật thoát ra khỏi những tia điện quang vằn vện, Thân ảnh gã Mặt Sẹo ma mị đã ở ngay phía trước với nụ cười tà dị.
Quyền đầu trong trẻo như pha lê kích thẳng vào bụng hắn một quyền đầy uy lực, phá nát lớp cương khí hộ thể trên người hắn, lộ ra một lớp nhuyễn giáp màu bạc mỏng.
Vô Tà lại hét thảm một tiếng nữa, thân thể khôi vĩ bắn ngược ra sau đến vài trượng, miệng phun máu tươi.
Hắn đã chính thức mất đi chiến lực, triệt để không còn chiến ý, nằm bất động một đống trên loạn thạch.
Đàm Phì vẫn còn hùng hổ vung đao bổ tới, sát khí tràn ngập đến dọa người…
- Đạo