Trước mặt Đàm Phi và Lan Ngọc bày ra hai quả trứng xám xịt, lớn gấp đôi trứng Ngỗng với những đường gân màu vàng chạy khắp bề mặt.
Ngay cả những cọng Linh Thảo khô kết thành tổ chim cũng toát ra ba động linh lực, hẳn là lai lịch của hai quả trứng này không hề tầm thường.
Đàm Phi xem đi xem lại nhưng vẫn không thể nhìn ra đây là trứng của loài Yêu nào, gã nhìn Lan Ngọc cất lời:
- Chính vì thứ này mà hai tên kia truy sát Ngọc sư tỷ?
Lan Ngọc bặm môi hậm hực:
- Không hẳn là như vậy! Vô Tà khi phát hiện ra ta lấy được ổ trứng này thì muốn cướp đoạt, còn tên bại hoại Tùng Vân lại muốn chiếm đoạt thân thể ta.
Đàm Phi mỉm cười ý vị, Lan Ngọc thấy vậy thì giậm chân tỏ vẻ giận dữ:
- Ngươi còn cười được…!
Đàm Phi vẫn tủm tỉm cười trước thái độ cau có của Lan Ngọc, gã gặng hỏi:
- Vậy là sư tỷ cũng không thể nhận biết đây là trứng của loài nào? Vậy nàng tính xử lý chúng sao?
Lan Ngọc bất đắc dĩ:
- Ta vô tình phát hiện ra ổ trứng này trên một vách núi hoang vắng từ tháng trước.
Thấy được sự bất phàm từ nó, nhưng cũng không có đả động đến.
Sáng nay ta lại mò tới, vẫn không thấy điều gì bất thường nên bạo dạn thu lấy.
Ai ngờ đâu bị hai tên bại hoại kia nhìn trúng, vậy là bọn hắn đuổi giết ta, cũng may mà có Đàm sư đệ xuất hiện kịp thời… bằng không thì… Để trả ơn Đàm sư đệ, ta tặng ngươi một khỏa vậy… Ài!
Lan Ngọc lấy hai tay bê lấy một khối đưa cho Đàm, vẻ mặt khá là trịnh trọng.
Đàm Phi không khách khí mà thu lại, gã bỏ quả trứng vào khoang còn trống trong túi Linh Thú, Linh Khí trong đó đảm bảo đủ độ ôn dưỡng cho quả trứng khỏi bị hư hỏng.
…
Linh Chu Vận Tải phi hành mất gần một tháng mới phản hồi địa phận Tử Huyền Môn.
Sau khi vượt qua tầng sương mù cấm chế, dãy Ma Thiên Lãnh hiện ra hùng vĩ trải dài đến cuối đường chân trời.
Trong Thất Đại Tông Môn, chỉ có Hàn San Tự và Tử Huyền Môn là hai đại phái có địa giới rộng lớn nhất.
Tuy nhiên, Tử Huyền lại không phải là tông môn mạnh mẽ nhất.
Nói đến tiềm lực, hiện Ngọc Hư Cung với sáu vị Tiểu Thiên Sư tọa trấn, họ đang được coi là môn phái có tiềm lực lớn nhất.
Tiếp đến là Hàn San Tự với năm vị, Hàn San Tự lại giữ vị thế trung lập, vậy cũng không cần xét vào bảng xếp hạng.
Các Đại Tông Phái còn lại đều có bốn Tiểu Thiên Sư, thậm chí Phàm Nhân Tông chỉ có ba Thiên Sư, nhưng bảo vật trấn phái của họ là hai đầu Khôi Lỗi cấp 4, chỉ khi nào an nguy của Phàm Nhân Tông bị đe dọa thì hai đầu Khôi Lỗi khủng bố này mới được đem ra sử dụng.
Đàm Phi đứng nơi mũi thuyền, mọi cảnh vật đều được thu vào tầm mắt.
Chín năm ‘xa cách’, có rất nhiều thứ khiến tâm thần gã xao động, cảnh vật vẫn vậy, nhưng con người đã khác, bản thân gã là một minh chứng cụ thể.
Linh Chu dừng lại trên quảng trường trước Tử Vân Điện, Vương Tâm Hạc cùng đám Trưởng Lão đã tề tựu đầy đủ đón tiếp.
Chưởng môn Tử Huyền cung kính hướng Đỗ Bá Thành chào hỏi:
- Chúng đệ tử cung nghênh Đỗ sư thúc!
- Cung nghênh sư thúc…
- …
Đỗ Bá Thành phất tay miễn lễ, lão nhìn qua một lượt rồi hỏi:
- Điền Khởi Nguyên vắng mặt? Ta mang đệ tử của hắn về đây rồi…
Vương Tâm Hạc bất đắc dĩ:
- Điền Trưởng Lão mấy ngày trước phát hiện Ma Tu xuất hiện tại Ngao Quốc, hiện đã rời khỏi bản môn để điều tra.
Đỗ Sư Tổ bình thản dẫn theo Đàm Phi rời khỏi Linh Chu tiến nhập Tử Vân Điện, nếu kẻ nào tinh ý thì có thể thấy được chút dị sắc thoáng qua trong đôi đồng tử sâu thẳm kia.
Lần thứ hai xuất hiện tại Tử Vân Điện, cảm giác choáng ngợp vẫn chi phối tâm lý Đàm.
Tuy nhiên lần này vị thế của gã đã khác, không còn bị cho là ‘Phế Vật’ nữa.
Không lý gì mà đích thân Đại Trưởng Lão cao cao tại thượng lại có thái độ ân cần với gã như vậy, đám trưởng lão tự hiểu, bản thân Phương Anh trưởng lão cũng có cái nhìn khác về gã.
Do Điền Khởi Nguyên không có mặt trong tông, Đàm Phi tạm thời chưa thể qua vấn anh lão được.
Sau khi rời khỏi Tử Vân Điện, Đàm vội vã quay trở lại động phủ của gã gần Hỏa Hà Sơn.
Khi ngự đao bay gần đến động phủ, bất chợt gã ‘Ồ’ lên một tiếng, Tàn Đao chếch đi một góc độ, hướng về phía Thủy Đàm gần đó.
Hiện tại đang là mùa Thu, nước hồ trong veo tĩnh lặng, những tán cây đã chuyển sang màu vàng úa.
Điểm lạ là ven hồ lại xuất hiện thêm rất nhiều bụi Dương Tử Hoa (1) đầy đủ màu sắc, khác biệt hoàn toàn so với thời điểm gã rời đi.
Đàm Phi thu đao, gã từ từ tiến lại lối ra bờ hồ.
Nơi phiến đá lớn gã vẫn hay nằm tu luyện đang có một bóng dáng yểu điệu, bóng dáng này suốt chín năm qua gã vẫn không ngừng nghĩ tới.
Bồi hồi, khắc khoải, kèm theo một chút cuồng nhiệt…
Cẩm Tú Tú xoay bờ vai mảnh mai thon gọn trở lại, bờ môi duyên dáng mấp máy tựa như chất chứa bao điều muốn nói, đôi mắt đẹp trong veo phản chiếu bóng hình gã nam nhân trước mặt.
Hai người cứ đứng đó nhìn nhau, tuy không lời nào được thốt ra, nhưng cảm xúc lại vô cùng mãnh liệt.
Đàm giang hay tay, miệng điểm nụ cười vô cùng hiền lành chất phác.
Cẩm Tú Tú nhào vào lòng gã, ôm thật chặt, tựa như không muốn tuột mất gã một lần nữa.
Bao nhiêu điều muốn nói chẳng hiểu sao lại không thốt ra được, chính xác là đầu óc trống rỗng, mọi lời hay ý đẹp đều tan biến hết trong trí não, nàng chỉ biết khóc rấm rứt, hữu thủ đấm ‘bình bịch’ lên khối ngực vạm vỡ của gã:
- Ngươi nói là ba năm… hức hức… rồi đến tận chín năm ngươi mới chịu dẫn xác về… hức hức… ngươi biết ta đau khổ như thế nào không? Hức…
Đàm Phi ôm lấy tấm lưng ong, một tay đưa lên vuốt tóc Cẩm Tú:
- Chẳng phải ta đã trở về rồi sao!? Suốt những năm qua không lúc nào ta không nghĩ đến nàng.
Tú Tú ngẩng lên nhìn sâu vào đôi mắt gã, nàng thì thầm:
- Thật vậy…? Tưởng là ngươi sẽ vui vẻ với một nữ nhân khác rồi chứ?
Đàm Phi ôm lấy vòng eo thon, đặt lên môi Cẩm Tú Tú một nụ hôn bỏng cháy, gã không cần phải kể lể dài dòng, hành động của gã đã nói lên tất cả.
Ở khoảng cách khá xa với bờ hồ, một thiếu nữ ngồi dựa lưng vào gốc cây, đôi hàng lệ lăn dài trên gò má kiều diễm.
Hai tay nàng ôm ngực run run như thể không thở nổi, sự đau khổ như cắn xé tâm hồn, nàng