Thiên hà New Siberia.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tàu Cao Tốc từ từ hạ xuống bến tàu của hành tinh số 4 rồi biến mất trong tầm mắt …
“Cuối cùng cũng xong rồi! Ai…, bây giờ tao còn không dám tin là mọi việc lại kết thúc dễ dàng đến thế, có thể nói đây là nhiệm vụ đơn giản nhất, nhẹ nhàng nhất mà tao đã từng chấp hành.” Robert Parnell rời mắt khỏi màn hình, cảm khái nói.
" Đúng vậy!" Thụy Sâm gật đầu đồng ý," Nói nhẹ nhàng nhất thì chưa chắc, hồi chúng ta ở hạm đội 7 khi làm nhiệm vụ hộ tống, không phải lúc nào cũng gặp phải Đế Quốc, nhưng mà nói là bất ngờ nhất thì tao đồng ý, xem ra lần chạm trán trước khiến ai cũng lo cái ‘dớp’ ở thiên hà XY-1987."
"Nếu có thể, tôi thà có mặt trong nhiệm vụ lần trước còn hơn, chỉ huy, đến khi nào chúng ta mới có cơ hội gặp quân đội Đế Quốc?" Một giọng nói vang lên từ bên trái, có thể nghe thấy trong đó một chút nôn nóng, một chút non nớt, vừa nghe qua đã biết là lính mới tò te, lính cựu tuyệt không hỏi loại vấn đề ngây ngô như thế, bọn họ nhìn thấy quân đội Đế Quốc như cơm bữa, thậm chí còn phát ngán.
"Khi ở thiên hà XY-1987 chẳng phải đã gặp rồi sao?" Thụy Sâm không quay đầu lại, tùy ý trả lời.
" Chỉ huy, đúng là có gặp, nhưng theo lệnh ngài, bọn tôi cái gì cũng không làm, chỉ trơ mắt nhìn bọn họ chuồn mất." Giọng nói có chút hờn dỗi.
" Davidson, nói cái gì vậy? Cậu dùng cái giọng đó để nói chuyện với thượng cấp sao?" Jessica vừa nghe thấy, lập tức nhíu mày lại, giọng cô gái rắn lại, trừng mắt nhìn chàng phi công trẻ tuổi.
" Không phải… Không phải… Đội trưởng." Davidsion, anh chàng phi công vốn đang bất mãn, giật bắn mình, tuy quân hàm của Thụy Sâm cao hơn Jessica nhiều, nhưng không biết vì sao, anh ta lại sợ Jessica hơn Thụy Sâm, có lẽ do Jessica là trung đội trưởng, là chỉ huy trực tiếp. Hơn nữa anh chàng cũng giật mình nhận ra nói giọng đó với một thiếu tá, phi đội trưởng quả thật là không ổn, anh chàng vội vàng nói đỡ "Không phải tôi không đồng ý với quyết định của thiếu tá, chính là phải trơ mắt nhìn miếng ăn đến tận miệng rơi mất, cơ hội thực chiến lần đầu tiên biến mất như thế, dù sao cũng có chút đáng tiếc, có chút không cam lòng."
"Hừ, chỉ bằng cậu mà cũng dám nói không cam lòng ở trước mặt đội trưởng? Ta không cần cậu có số chiến công vượt qua đội trưởng, chỉ cần bằng một phần mười chiến tích của đội trưởng thôi thì mới có tư cách nói kiểu đó!" Jessica nói. Cô gái không chịu được khi có ai có vẻ bất kính đối với Thụy Sâm, hơn nữa anh chàng này lại còn là lính của trung đội Hoa Tuy-lip nữa chứ, trong lòng của cô cũng như các thành viên cũ khác của trung đội, cho dù Thụy Sâm đã là phi đội trưởng phi đội 9, nhưng anh vĩnh viễn là Tuy-lip 01 của trung đội Hoa Tuy-lip năm ấy, vĩnh viễn là trung đội trưởng của họ.
đám người phía sau đột nhiên ngây cả ra, quân đội coi trọng nhất là thực lưc, đặc biệt các phi công tiêm kích càng như thế. Chiến tích là đại biểu cho thực lực, đối với những người này, một phần mười của Thụy Sâm chính là mức tiêu chuẩn để đặt chân vào câu lạc bộ của các Ace, với bọn họ mà nói, Thụy Sâm giống như một ngọn núi cao không thể vượt qua.
Thụy Sâm quay đầu nhìn lướt qua khuôn mặt có chút bất an của chàng trai, chàng thanh niên này, và cả những người đang đứng bên cạnh cậu ta nữa, bọn họ vẫn còn trẻ quá, tựa như chưa hết lông tơ, cho dù tuổi của họ cũng xấp xỉ anh khi vừa mới tốt nghiệp, tuy rằng tuy rằng giờ đây anh chỉ hơn bọn họ cùng lắm là vài tuổi, nhưng mấy năm chiến tranh khiến anh có cảm giác mình già đi nhiều, dường như một năm bằng ba năm, người ta thường nói ngọn lửa chiến tranh khiến con người ta nhanh chóng trưởng thành, không phải là thể chất, mà là tinh thần.
Anh không khỏi đem bản thân ở tuổi ấy so sánh với họ, lúc trước anh cũng vậy, xúc động khi lần đầu bước vào khoang lái, cũng từng có sự khát vọng và nhiệt tình đối với thực chiến, sự khao khát và cả nỗi sợ khi đứng trước một siêu Ace sau trận đụng độ với Sonia, anh càng không quên được lần đầu tiên tham gia thực chiến, quên không được hình ảnh chiếc Mèo Địa Ngục nổ tung ngay trước mắt, tuy rằng lần đầu tiên xuất kích là bất khả kháng.
"Không sao đâu, Jessica." Thụy Sâm khoát tay, anh dùng giọng nói ôn hòa hỏi "Chiến đấu không phải là huấn luyện, các bạn đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ huy, chúng ta lại có nhiệm vụ mới sao?" Vài phi công trẻ tuổi bất giác lộ ra sắc mặt vui mừng, bọn họ nhanh chóng đứng nghiêm, lớn tiếng trả lời.
"Hiện tại tạm thời không có, nhưng mà chắc chắn sẽ có rất nhanh, tôi chỉ hy vọng các bạn đến lúc đó có thể hiểu được ý nghĩa của câu chuẩn bị tốt này, nhiệm vụ lần này không cho các bạn có được cơ hội, tôi hiểu sự tiếc nuối của các bạn, nhưng mà trong nhiệm vụ trước, chúng ta đã tổn thất sáu phi công, bọn họ đều là người mới giống các bạn bây giờ, lần đầu tiên tham chiến, nhưng mà bọn họ không còn có cơ hội để tổng kết những chiến hậu sai lầm của họ, cũng không cơ hội tham chiến lần thứ hai."
Anh quay đầu đi, nhìn những ngôi sao xa xa trên bầu trời "Yêu cầu của tôi không cao, tôi chỉ hy vọng sau khi chiến đấu kết thúc, các bạn còn có cơ hội nhớ lại những gì đã nói hôm nay."
Những phi công trẻ tuổi ngơ ngác nhìn nhau đầy kinh ngạc....
------------------------------------------------
" Ê này, bạn hiền, mày cũng không cần dọa bọn họ, những chàng trai này đang đầy nhiệt tình và tinh thần chiến đấu, tao biết mày chỉ muốn tốt cho bọn họ, nhưng qua độ có thể dẫn đến hiệu quả ngược lại đấy." Robert Parnell đi theo Thụy Sâm phía sau lẩm bẩm nói.
" Quá mức? Tao thấy còn kém xa lắm đâu, bọn họ nói chuẩn bị tốt, nhưng ngay cả chính bọn họ cũng không biết, thực chiến cùng huấn luyện là hai chuyện khác nhau, từ trước đến nay tân binh luôn có tỷ lệ thương vong cao nhất, là vì cái gì? Chính vì không có sự