“Đã đến vị trí sẵn sàng chiến đấu, tàu Đại Thiên Sứ tiến vào trạng thái báo động đỏ, mọi người về đúng vị trí, đây không phải là diễn tập, lặp lại, đây không phải là diễn tập…”
Phi Luân nhấc micro lên, đưa mắt nhìn một cái, sĩ quan thông tin lập tức mở hệ thống phát thanh nội bộ của tàu, cô gái khẽ hắng giọng một tiếng rồi bắt đầu nói. “Xin chào toản thể thành viên tàu Đại Thiên Sứ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, các bạn đang chuẩn bị tham gia vào trận đánh đầu tiên của tàu, tôi biết rằng đối với nhiều người, lần đầu tham chiến không khỏi kích động và căng thẳng, nhưng các bạn gian khổ huấn luyện cũng là vì ngày hôm nay, vì thế, mong các bạn chuẩn bị tinh thần, giữ bình tĩnh, nắm chắc nhiệm vụ và cương vị của mình, tin tưởng vào đồng đội, cùng nhau nỗ lực, các bạn hãy thể hiện thành quả huấn luyện của mình trước mắt Đế Quốc. Chúc các bạn may mắn, chúc tàu Đại Thiên Sứ may mắn. Kết thúc!”
Kết thúc bài phát biểu. Phi Luân gật đầu với mọi người trên khoang chỉ huy, hạ lệnh. “Báo cho thiếu tá Thụy Sâm Nepali Gore, cho chiến đấu cơ xuất kích.”
“Rõ thưa thuyền trưởng!”
Từng chiếc từng chiếc Tia Chớp lao vun vút ra từ đường dẫn, cả phi đội cẩn thận tập hợp biên đội phía trước tàu Đại Thiên Sứ, dưới ánh mắt hâm mộ của thủy thủ và các phi công phải ở lại bảo vệ hạm đội, những chớp sáng xanh của động cơ nhanh chóng biến mất trong đám tinh vân mỏng này…
Nhiệm vụ lần này có thể nói là một nhiệm vụ tiêu chuẩn cho hình thức giao thông chiến, cơ quan tình báo của Đồng Minh thông báo về một đợt vận chuyển lớn của Đế Quốc, bao gồm một phân đội mang bí số VIHX-156 gồm ba chiếc tàu vận tải cở nhỏ do hai tuần dương hạm và hai khu trục hạm hộ tống, nhiệm vụ là mang vật tư đến cung cấp cho hạm đội Đế Quốc đang phòng thủ ở một thiên hà gần biên giới với Liên Bang. Đội tàu vận chuyển manh theo không chỉ lương thực thực phẩm, nhiên liệu, phụ tùng thay thế các loại mà còn có một chiếc tàu mang theo vũ khí, đặc biệt là số lượng lớn tên lửa đối không và ngư lôi lượng tử, kế hoạch ban đầu của Đồng Minh là tập trung lực lượng đánh chìm chúng ở thiên hà Neave, nếu không thành công thì chí ít cũng cố đánh chìm tàu chở vũ khí.
Nhưng khi biết tàu Đại Thiên Sứ tham gia trận đánh, các sĩ quan tham mưu lập tức thay đổi kế hoạch, chuyển từ đánh chìm sang bắt sống. Với gần trăm chiếc Tia Chớp trên tàu Đại Thiên Sứ, muốn tấn công hai chiếc tuần dương hạm và hai chiếc khu trục hạm thật quá đơn giản, sau khi quét sạch lực lượng hộ tống, các tàu đột kích sẽ tiến hàng xâm nhập, tiêu diệt những kẻ còn chống cự, “giải phóng” ba chiếc tàu vận chuyển. Đặc biệt trong đó, tên lửa đối không và ngư lôi lượng tử là những vũ khí mà Đồng Minh đang thiếu, mặc dù pháo plasma cũng có thể dùng đối hạm nhưng chắc chắn uy lực kém xa ngư lôi.
Kế hoạch nghe qua thì có vẻ là rất đơn giản, Thụy Sâm cũng thừa nhận điểm ấy, chiến đấu thật ra căn bản là không phải là vấn đề lớn, với số lượng chiến đấu cơ đạt số lượng 1 chọi 4 bọn họ nắm chắc phần thắng ấy là còn chưa tính ưu thế chất lượng. Trong trường hợp lấy ưu thế vượt trội đi đối phó với một đội vận tải nhỏ nếu có vấn đề mới là chuyện buồn cười.
Nhiệm vụ lần này, chỉ có hai điểm thực sự khó khăn, đầu tiên là làm thế nào đến vị trí phục kích mà không bị Đế Quốc phát hiện. Tuyến đường mà đội vận tải của Đế Quốc lựa chọn, là một tuyến đường tương đối an toàn, khu vực xung quanh rất ít chỗ có thể ẩn nấp, cũng không bất kỳ cổng siêu không gian bí mật nào, trừ bỏ thiên hà Neave. Thiên hà này có nhiều khối tinh vân lớn cùng những bãi thiên thạch dày đặc, nhưng Đế Quốc cũng bố trí dày đặc những thiết bị giám sát tự động ở đây, ngoài ra, ở thiên hà Neave còn có hai trạm tiền tiêu của Đế Quốc, thường xuyên có chiến đấu cơ tuần tra. Một khi Đế Quốc phát hiện có thái không mẫu hạm của Đồng Minh tồn tại ở thiên hà Neave, nhất định sẽ áp dụng toàn bộ các biện pháp cảnh giới, thông báo cho đội tàu vận chuyển thay đổi tuyến đường hoặc chậm lại chờ đợi để có biện pháp đối phó, thậm chí còn có thể gọi hạm đội tiếp viện, như vậy lần hành động này sẽ được coi là thất bại.
Đối với vấn đề khó khăn này, Phi Luân chỉ cười cười, nói để cô lo, Thụy Sâm nhận ra vẻ tự tin cùng hoài niệm trên khuôn mặt cô, cũng chú ý tới nét thoải mái của Sonia trước vấn đề này, anh lúc này mới nghĩ tới, trung đội Lam Thiên Sứ trước kia thường xuyên chấp hành những nhiệm vụ đặc biệt kiểu xâm nhập, trinh sát, đột kích, đánh phục kích và cứu viện, đối với việc làm như thế nào để tránh né quân địch, bí mật hoàn thành hành động tác chiến rồi nhanh chóng rút lui, các cô gái này tuyệt đối là chuyên gia, nếu không, khi còn ở hậu phương của Đế Quốc, một khi bị phát hiện bao vây, đối với các cô cũng đồng nghĩa với tử vong.
Trên thực tế, Phi Luân không làm cho mọi người thất vọng, cô gái chỉ huy tàu Đại Thiên Sứ, lẳng lặng xuyên qua lưới trinh sát của Đế Quốc, đưa chiếc thái không mẫu hạm khổng lồ mà chậm chạp này thần không biết quỷ không hay đến cái thiên hà đã được Đế Quốc liệt vào danh sách an toàn, ẩn núp trong một đám tinh vân dày, lẳng lặng chờ đợi đội tàu vận tải của Đế Quốc đến.
Điểm khó khăn thứ hai, là làm như thế nào để trước khi Đế Quốc phát hiện ra đội tàu vận tải có chuyện, huy động lực lượng kéo đến, tàu Đại Thiên Sứ đã hoàn thành nhiệm vụ và rút lui khỏi thiên hà Neave. Dù sao thì việc tấn công tiêu diệt đội hộ tống, chiếm lĩnh tàu vận tải, nếu chỉ đơn giản là đánh chìm ba tàu vận chuyển thì quá đơn giản, Thụy Sâm đánh giá, một liên đội đối phó chiến đấu cơ hộ tống, một liên đội chiến đấu cơ tập trung pháo plasma và ngư lôi lượng tử công kích tàu vận chuyển với lớp bảo vệ yếu ớt, không cần quan tâm đến lực lượng tàu hộ tống, nhiều nhất chỉ dăm phút là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi nhanh chóng rút lui khỏi, cho dù Đế Quốc biết được đội tàu bị tập kích cũng không kịp phản ứng.
Hiện tại, tình huống