Vệ tinh số 2, xưởng đóng tàu Newport News, hangar bên trái của tàu Đại Thiên Sứ.
"Thụy Sâm, ông bạn, có thể tiết lộ một chút cho anh em đi, bạn bè nhiều năm như vậy, chẳng lẽ mày còn không tin được anh em sao? Tao thề tuyệt đối sẽ giữ bí mật, không nói cho bất cứ ai." Robert Parnell luôn mồm lải nhải.
"Không phải là tin hay không tin, người anh em, chỉ là, tao đã nói, đây chỉ là một ý tưởng mà thôi, hơn nữa cũng không hoàn chỉnh, có chút vấn đề còn chưa xác định, ngay cả tao cũng không dám nói rốt cuộc là có khả thi hay không, phải xác định mấy vấn đề trước, rồi mới có thể nói nó có khả năng thành phương án hay không." Thụy Sâm giải thích nói," Mấy vấn đề này đều là kỹ thuật và lý luận rất phức tạp, tao với mày đều không hiểu, vạn nhất không thành công, nói cũng chỉ là vô ích."
" Hắc hắc, cái ý tưởng của mày, nhất định là có tính khả thi, nếu không mày sẽ không nói như vậy, bạn bè nhiều năm như vậy, tao còn không biết mày sao? Nghe giọng của mày nói, cơ hồ là ván đã đóng thuyền."
" Ta lại không lạc quan như vậy, mấy vấn đề này là mấu chốt...... Có thực hiện hay không, chờ xem câu trả lời là cái gì đã." Thụy Sâm lắc đầu.
Thụy Sâm không nói với mọi người về ý tưởng của anh bởi lẽ trước mắt ý tưởng vẫn còn chưa hoàn chỉnh, còn có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, đầu tiên chính là tính khả thi về mặt lý luận, điểm này là mấu chốt, bước tiếp theo mới là định ra phương án hành động cụ thể và tổ chức thực hiện.
"Thụy Sâm, nếu vậy anh muốn đi tìm ai? Cái này có thể nói chứ." Sonia nhẹ giọng hỏi.
" Đương nhiên, ta muốn đi tìm tiến sĩ Li Puman." Hắn nói.
" Tiến sĩ Li Puman?" Robert Parnell nhìn như muốn rớt tròng mắt, anh ta nhớ lần trước, Thụy Sâm lần đầu tiên đi tìm tiến sĩ Li Puman là hỏi về vấn đề làm như thế nào để phá hủy hành tinh khí thể, lúc này lại đi tìm tiến sĩ Li Puman, chẳng nhẽ lại là…?
"Này này… Tao nói. Mày sẽ không thật sự làm theo như lời tao chứ. Định đem ngôi sao lớn ở giữa thiên hà Shangri-La Blue phá hủy hả? Ta khi ấy là nói lung tung." Robert Parnell không thể tin được hỏi.
"Tại sao lại không chứ?" Thụy Sâm thể hiện một bộ mặt chính hiệu con nai vàng hỏi ngược lại." Đây chính là ý của mày mà, nếu thành công thì công lao của mày là lớn nhất, a, tao cũng không quên, lần trước tiêu diệt hạm đội 5 Đế Quốc, cũng là mày nhắc nhở tao, giờ mới nghĩ đến, mày thật sự là thiên tài!"
" Không..... Không thể nào, mày......" Robert Parnell giật mình đến độ không biết nên nói những gì.
" Ha ha, nói giỡn thôi, xem bộ dạng mày, đây là một mặt trời trung tâm mà, chờ nó biến thành một siêu tân tinh, có lẽ còn phải chờ thêm hơn triệu năm nữa, điểm này tao còn có thể tự mình hiểu lấy."
"Xì......"
"Chỉ huy! Tàu con thoi đã chuẩn bị xong theo yêu cầu của ngài. Xin chờ chỉ thị." Một sĩ quan đi lên báo cáo.
"À! Cám ơn trung úy." Thụy Sâm nhìn thoáng qua của ra tàu con thoi. Cửa khoang đã mở ra, mấy nhân viên mặt đất đang tháo các ống và các móc cố định ra, phi công đang đứng ở của tàu chờ anh.
"Bây giờ phải đến hành tinh số 4 gặp tiến sĩ Li Puman một chút," Ánh mắt anh tràn ngập hy vọng," Hy vọng chuyến đi này không tệ."
"Tao cũng hy vọng như vậy, bạn hiền, chúc may mắn, mang tin tức tốt trở về cho chúng ta đi." Robert Parnell cười nói," Nếu thật sự có thể thực hiện, sẽ là một kỳ tích khác ra đời, tao chờ mong điều đó."
"Đi thôi, chúng em chờ anh." Phi Luân vẫy tay nói.
“ À..." Thụy Sâm gật đầu, anh vẫn không di động, tròng mắt Thụy Sâm đảo một vòng, trên mặt có một tia cổ quái ái muội," Sonia, Phi Luân, có muốn cùng anh đi gặp tiến sĩ Li Puman không, chúng ta có thể thuận tiện qua tổng bộ nghỉ ngơi một chút, cho dù là nhân tạo, nhưng khung cảnh vẫn không tệ, quán bar cùng các phương tiện giải trí ở đó so với vệ tinh số 2 tốt hơn nhiều."
"Nhưng mà...... em là thuyền trưởng tàu Đại Thiên Sứ....." Phi Luân giật mình nói, mặt của cô hơi hơi nóng lên, vừa hưng phấn lại có chút do dự.
"Sẽ không mất hiều thời gian đâu, thủy thủ phần lớn đều ở hành tinh số 4 hưởng thụ kỳ nghỉ rồi, là thuyền trưởng, thả lỏng một chút cũng tốt." Thụy Sâm nóng bỏng nhìn hai cô gái, đưa tay nắm lấy tay họ.
“Đi cùng đi, Phi Luân." Dù có chút ngượng ngùng, nhưng Sonia vẫn nắm lấy tay Thụy Sâm, cô gái nhìn Phi Luân bằng ánh mắt cổ vũ
Phi Luân mặt càng đỏ hơn, hai hàng lông mày run nhè nhẹ, ánh mắt chạm vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau như không thể rời được kia, nội tâm cô gái chợt run lên, cùng lúc đó, lông mày cô giãn ra, cô đã có quyết định, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay còn lại của Thụy Sâm cô nói " Vâng"
"Chờ đã anh, em nghĩ, phải nói với Aidi Ta một tiếng về cách sử lý các vấn đề khi em không ở đây......."
"Không cần, đi thôi, thời gian không chờ ai, giao cho Robert Parnell là được......"
Nhìn ba người nắm tay nhau đi lên tàu con thoi, Robert Parnell khoanh hai tay trước ngực, khẽ cười.
"Cái thằng này....."
------------------------------------------------
" Đây là......" Tiến sĩ Li Puman nheo hai mắt, cố gắng đọc những chữ ly ti trên tờ giấy nhỏ trước mắt, vừa xem vừa kinh ngạc nói," Không ngờ cậu lại nghĩ ra, nhưng, ý tưởng