Thiên hà XY-293, bên trong một mảnh xác tàu lớn!
Đám xác tàu này nguyên là của một nhóm hải tác, trong một lần bị Đế Quốc càn quét và đánh chìm sau đó nó ở luôn lại thiên hà này, trôi nổi lơ lửng, chung quanh còn có mấy xác tàu và chiến đấu cơ khác, trải qua vài thập niên, sự va chạm lẫn nhau dần dần tụ chúng thành một khu cốt tàu.
Cách này khu cốt tàu xa xa là tuyến đường đi tới cổng siêu không gian JP2 thông sang thiên hà New Siberia, bởi vì trước kia từng ăn không ít quả đắng của Đồng Minh, cho nên dù vị trí này hơi xa một chút, Đế Quốc vẫn giữ sự cảnh giác nhất định đối với khu cốt tàu này, hạm đội Đế Quốc khi xâm nhập vào thiên hà New Siberia qua đây đã ‘tiện tay’ cẩn thận ‘là’ qua khu vực này một lượt, xác của các con tàu lớn bị biến thành nhỏ, thì bị bắn tan, cho nên trước mắt các chiến đấu cơ tuần tra của Đế Quốc, không còn gì có khả năng che dấu tàu hoặc chiến đấu cơ cả.
Chẳng qua, hành động của họ tựa hồ không hoàn toàn cẩn thận, chí ít là không có tất cả xác tàu phá hủy, đem chúng nghiền thành kim loại hoặc nguyên tử, dù sao vẫn còn đâu đó một vài bộ phận tàu có thể tích tương đối lớn, hơn nữa tư lệnh hạm đội cũng cho rằng, họ tới đây là để truy quét quân phản loạn, chứ không phải chuyên môn phá hủy phế thải, nên cũng không lãng phí hỏa lực và thời gian vào đây.
Điều này cho Đồng Minh một không gian có thể lợi dụng.
Hai Nữ Yêu lướt qua phiến xác tàu, phi công cẩn thận xem xét xung quanh, cùng lần trước, so sánh với dữ liệu lưu trữ, nơi này không có nhiều thay đổi, trừ mấy khối xác tàu hơi lớn, đại bộ phận đều là những mảnh nhỏ, phân bố tản mát, cũng không giấu được cái gì, mà kia mấy khối xác tàu lớn, nằm phân tán rải rác khắp nơi, chỉ nhìn qua cũng có thể thấy, căn bản là không thể tiến hành ẩn nấp được, phi công Đế Quốc vì thế yên tâm. Bọn họ ở bay quanh hai vòng sau đó chuyển hướng chiến đấu cơ tiếp tục bay sang khu vực tuần tra tiếp theo.
"Cuối cùng đi rồi." Nhìn hai điểm đỏ càng ngày càng xa, thiếu tá ONeill, một phi công đã hơn ba mươi tuổi của Đồng Minh thở một hơi thật dài nhẹ nhõm, thả bàn tay vẫn nắm chặt lấy cần lái ra, hai chiếc Nữ Yêu có thời gian tuần tra hơi dài, làm cho tâm trạng của anh không khỏi khẩn trương, lòng bàn tay đã ướt sũng mồ hôi, thiếu chút nữa anh đã nghĩ có lẽ hai chiếc Nữ Yêu đã phát hiện ra cái gì. Phải biết rằng, những lần trinh sát trước chiến đấu cơ Đế Quốc đều là thoáng bay qua một chút rồi quay đầu đi.
Thiếu tá ONeill trung đội trưởng trung đội trinh sát thuộc sư đoàn không quân 17, do nhiệm vụ lần này có tính quan trọng lớn và sự nguy hiểm cũng cao, vì thế anh ta tự mình chấp hành nhiệm vụ, điều khiển chiếc Tia Chớp đã được cải tạo thành trinh sát kiểu mới, anh giấu chiến đấu cơ giữa một khối xác tàu lớn để tránh bị quan sát thấy bởi các chiến đấu cơ trinh sát của Đế Quốc. Có điều nhìn từ mặt ngoài không thể nhận thấy có một chiếc chiến đấu cơ trinh sát tồn tại, nó hoàn toàn lẩn bên trong khối xác tàu, chỉ lộ ra nửa thanh anten của hệ thống trinh sát tầm xa nằm dưới một mảnh kim loại. Trong tình huống động cơ ion hoàn toàn tắt, nếu muốn tìm ra anh, trừ phi bắn tan khối xác tàu, hoặc là tới gần cách mấy chục mét rồi cẩn thận quan sát thì có lẽ còn có khả năng phát hiện ra nửa thanh anten thò ra ngoài.
Cởi mũ tác chiến ra, hoạt động một chút thân thể đã cứng ngắc, trong khoang điều khiển nhỏ hẹp này, ngồi lâu bất động có thể khiến người tê dại, có điều, đối với người đã ngồi mấy chục tiếng đồng hồ liền ở đây như thiếu tá ONeill mà nói, loại hoạt động này là tất yếu, mặc dù trước khi đi anh đã tahy hết ghế ngồi bằng đệm mềm, nhưng tới giờ phút này người vẫn có cảm giác đau êm ẩm do ngồi lâu.
Sự cứng đờ của thân thể vẫn chỉ là việc nhỏ, khó nhất để vượt qua vẫn là tâm lý nhàm chán và buồn bực, bởi vì đang trong trạng thái thông tin lặng im, bởi vậy muốn nói cũng không có người để nói, chiến đấu cơ chôn mình trong đám xác tàu, hoàn toàn nhìn không thấy bên ngoài, ánh sáng cũng không thể chiếu vào, xung quanh chỉ là một màu đen như hũ nút, có cảm giác như bị nhốt trong một cái phòng tối, thậm chí còn không có cả không gian để đứng lên, thứ duy nhất phát sáng là màn hình rada, bao trùm là cảm giác hư không, tịch mịch...... Có khi thiếu tá thậm chí hy vọng chiến đấu cơ tuần tra của Đế Quốc thường xuyên đến cho có việc để làm, nếu tâm lý không vững căn bản không thể kiên trì.
Anh cầm một quả táo lên, cắn từng miếng nhỏ, đây là món quà trước khi đi làm nhiệm vụ, thượng tá Taylor đặc biệt giao cho bên hậu cần chuẩn bị để anh mang theo, thứ này có hàm lượng dinh dưỡng tuy rằng kém thực phẩm quân dụng, nhưng hương vị của quả tươi tốt hơn nhiều, mặt khác, việc thượng tá Taylor đích thân hỏi đến cũng có thể phản ánh tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này, mặc dù ở trong mắt thiếu tá, nó cũng chẳng khác gì hàng trăm nhiệm vụ trinh sát trước kia của anh.
Trên thực tế đương nhiên vẫn là sự khác biệt, không có hai nhiệm vụ hoàn toàn giống nhau bao giờ, hà huống, thiếu tá đã được biết từ thượng tá tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này....
Đích đích..... Đích đích...... Tiếng chuông cảnh báo khiến anh ngừng lại, ánh mắt sáng lên, sự chú ý tập trung vào