Nam Cung Phi Vân gầm lên giận dữ, thân hình cấp tốc quay tròn, hai tay vận chuyển như bánh xe, chín người cùng vây công lúc này nhất thời phát hiện thế công của chính mình đã chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, biến thành tự tàn sát lẫn nhau.
Nét mặt Nam Cung Phi Vân lộ ra vẻ trào phúng, khinh thường; đột nhiên đánh ra một chưởng, mục tiêu chính là Nguyệt Thiên Anh – kẻ yếu nhất trong chín người. Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Nguyệt Nguyên Anh như diều đứt dây bay ngược về đằng sau, đụng mạnh vào vách tường rồi té xuống đất.
“Một đám phế vật, bổn thiếu gia đi trước, sẽ tìm các ngươi tính sổ sau!” Thanh âm lạnh lùng của Nam Cung Phi Vân vang lên, nhưng người đã đi tự lúc nào; tiếng kêu thảm thiết bên ngoài vọng vào, hiển nhiên là Nam Cung Phi Vân thuận tay giết những người cố gắng ngăn trở hắn.
“Truy!” Phong Quá Vân oán hận hét to, hắn không ngờ rằng trong tình huống đó mà Nam Cung Phi Vân vẫn chạy thoát.
Hoa Nhược Hư trong lòng nôn nóng, đi lại trong phòng không ngừng. Mấy nhóm người được phái đi tìm Hàm Tuyết đều đã trở về, nhưng kết quả giống nhau – không hề tìm thấy nàng.
“Nhược Hư, không nên quá lo lắng, tiểu Tuyết sẽ không sảy ra việc gì đâu.” Thanh âm ôn nhu của Tây Môn Lâm từ ngoài cửa truyền vào “Ngọc Phượng cũng đã huy động thủ hạ của nàng đi tìm, đệ yên tâm, sẽ nhanh tìm được thôi.”
“Mấy ngày trước có người muốn ám sát tiểu Tuyết, vậy mà lúc này nàng lại chủ động ra ngoài. Lâm tỷ, tỷ nói xem đệ làm sao có thể yên tâm?” Giọng nói Hoa Nhược Hư vô cùng lo lắng.
“Tiểu Tuyết cát nhân thiên tướng, hơn nữa nàng là đệ tử y cốc, chắc chắn sẽ có phương thức bảo vệ mình, cho nên đệ không nên quá lo lắng, tiểu Tuyết chắc chắn sẽ an toàn. Chỉ cần tiểu Tuyết không sao, một ngày nào đó nàng ta sẽ quay về tìm đệ.” Tây Môn Lâm an ủi.
“Y cốc. Đúng rồi Lâm tỷ, tỷ có cho rằng tiểu Tuyết sẽ quay về Y cốc không?” Hoa Nhược Hư trong đầu linh quang chợt lóe, vội vàng hỏi.
“Có khả năng này, nếu như nàng thật sự quay về y cốc thì chúng ta cũng không cần lo lắng cho an toàn của nàng.” Tây Môn Lâm ngẫm nghĩ nói “Chỉ là không ai biết y cốc ở đâu, sự rằng chúng ta muốn tìm nàng sẽ rất khó, trừ phi tiểu Tuyết tự mình đi ra.”
“Chỉ cần tiểu Tuyết an toàn là tốt rồi.” Thần sắc lo âu của Hoa Nhược Hư giảm nhiều, khẽ thở dài “Chỉ là đệ không rõ, tại sao nàng lại rời đi? Nếu nàng muốn trở về thăm sư phụ thì nàng có thể nói với đệ, việc gì phải âm thầm rời đi?”
“Từ khi a Mạnh chết, tiểu Tuyết cũng có chút biến hóa. Nhược Hư, hôm qua trước khi đi, nàng không nói gì với đệ sao?” Tây Môn Lâm trầm ngâm một chút rồi hỏi.
“Đệ không nhớ rõ, tiểu Tuyết dường như có hỏi đệ cái gì, nhưng lúc đó đệ đang mơ mơ màng màng nên không thể nhớ ra nàng hỏi vấn đề gì, và đệ trả lời thế nào.” Hoa Nhược Hư bộ dạng khổ não.
Tiếng bước chân vội vàng truyền từ ngoài cửa vào, lát sau Hoa Ngọc Phượng đã xuất hiện.
“Phượng nhi, có tìm được tiểu Tuyết không?” Hoa Nhược Hư chạy tới, vội vã hỏi.
“Còn chưa có tin tức của tiểu Tuyết.” Thần sắc Hoa Ngọc Phượng có vài phần uể oải. Ngoài chuyện của Hàm Tuyết còn có chuyện của Diệp gia, khiến nàng hao tổn không ít tâm tư.
“Chỉ là có một tin tức khác, về tứ đại thế gia.” Hoa Ngọc Phượng tiếp tục nói “Khoảng hai canh giờ trước khi Diệp gia bị cháy, người của tứ đại thế gia đã lục tục rời khỏi Diệp gia, chỉ là không biết bọn họ đi đâu.”
“Còn Diệp Bất Nhị? Có tin tức gì không?” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi hỏi. Hoa Ngọc Phượng lắc đầu.
“Phượng nhi, mục tiêu chủ yếu của chúng ta là Diệp Bất Nhị, còn về phần tứ đại thế gia chỉ cần để ý một chút là được.” Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ rồi nói “Bây giờ chúng ta chỉ có thể điều tra nơi Diệp Bật Nhị ẩn náu, nhưng nếu không đủ nhân lực thì…..hãy gác lại đã, trước tiên đi tìm tiểu Tuyết quan trọng hơn.”
“Sư đệ yên tâm, tỷ biết nên làm thế nào.” Hoa Ngọc Phượng gật đầu, liếc Hoa Nhược Hư một cái “Không nên lo lắng, tiểu Tuyết sẽ không có việc gì đâu.”
“Đệ cũng mong nàng không sảy ra việc gì.” Hoa Nhược Hư thở dài rồi nói.
Thương tích trên mặt Phi Nhứ đã khỏi, nhưng trên mặt còn lưu lại một vệt màu hồng nhàn nhạt; khuôn mặt vốn rất xinh xắn bỗng chốc đại giảm, khiến người ta không còn cảm thấy vẻ mỹ lệ lúc trước nữa.
Trước mặt Phi Nhứ đang đặt một tấm gương đồng, nàng ngồi trước gương đang khe khẽ sờ lên vết thương trên mặt kia, bàn tay run tun; rốt cục nàng tức giận quẳng tấm gương xuống đất, nhào lên trên giường khóc lớn.
Hoa Nhược Hư đứng ngoài cửa, do dự một lúc rốt cục cũng bước vào.
“Đừng khóc.” Hoa Nhược Hư cúi người khẽ đặt tay lên vai nàng.
“Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi!” Phi Như quát lớn, vùi mặt xuống đống chăn, cảm giác ấm áp bên vai vẫn không ngừng truyền tới, tiếng khóc nhỏ dần, những vẫn còn những tiếng nấc nghẹn.
“Kỳ thật, đối với một nữ hài tử mà nói, dung mạo cũng không phải là cái quan trọng nhất.” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài nói, hắn sớm đã biết dung mạo của Phi Nhứ bị hủy, chẳng qua do quá chăm chú tới việc đi tìm Hàm Tuyết khiến hắn cũng không có tâm tư mà để ý tới chuyện tình của Phi Nhứ. Bây giờ cho dù Hàm Tuyết còn chưa có tin tức nhưng tâm trạng của hắn cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là hắn do dự không biết nên an ủi Phi Nhứ thế nào cho tốt. Mặc dù trước kia Phi Nhứ khiến hắn rất đau đầu, nhưng nói gì thì nói lần này nàng vì cứu Hàm Tuyết nên mới bị thương, cho dù hắn có cảm tình với nàng hay không thì nể mặt Hàm Tuyết hắn vẫn phải đến thăm.
“Đối với ngươi mà nói đương nhiên là không trọng yếu, dù sao ngươi cũng đâu có thích ta.” Phi Nhứ đột nhiên quay đầu lại, nước mắt đã ngừng chảy; ánh mắt nàng nhìn Hoa Nhược Hư vô cùng khác thường, ngữ khí lại càng kỳ quái, có vài phần thương tâm, vài phần tự giễu, lại có chút cảm giác không nói lên lời.
“Phi Nhứ, cô khi nào mới có thể hiểu đây?” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài một tiếng “Nếu như ta thích một cô gái nào đó, thì tất nhiên sẽ không chú ý đến dung mạo của nàng ta.”
“Đúng, cho dù ngươi như thế, nhưng nếu dung mạo của cô ta không xinh đẹp thì ngươi sẽ thích cô ta sao?” Giọng điệu Phi Nhứ có chút châm chọc, cười nhạo, “Hiện tại ta bị thế này, ngươi sẽ thích ta sao?”
Hoa Nhược Hư buồn cười, hắn cũng không biết cảm giác của mình đối với Phi Nhứ là như thế nào; hắn không thích, nhưng lại có chút quan tâm tới nàng, chỉ không biết loại quan tâm này bắt nguồn từ đâu.
“Hàm Tuyết bỏ đi, ngươi phái mọi người đi tìm nàng. Nếu ta bỏ đi, ngươi quả là cầu còn không được. Ta quả là ngốc, ta muốn giết nàng thì việc gì phải cứu nàng? Ta thật là ngốc, thật ngốc.” Phi Nhứ cúi đầu thì thào nói, nhưng những lời này lại khiến Hoa Nhược Hư thất kinh.
“Phi Nhứ, cô nói cái gì, cô nói cô tới giết ai? Hoa Nhược Hư túm lấy bả vai nàng, không tự chủ, trên tay khẽ phát lực.
“Ta tới giết Hàm Tuyết, ha ha, quả là buồn cười, không nghĩ tới ta lại cứu nàng. Nhìn nàng bị người ta giết thật là tốt!” Phi Nhứ cười, trên mặt đờ đẫn, ánh mắt nàng nhìn Hoa Nhược Hư có chút nhạo báng “Ngươi có phải đang rất tức giận không? Nếu vậy thì giết ta đi, ha ha ha .” Phi Nhứ điên cuồng cười, tiếng cười nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng nàng lại òa khóc. Nàng xoay người, một lần nữa úp mặt vào chăn mà khóc, không hề để ý tới