“Hoa lang, chàng phải đi sao?” Giang Thanh Nguyệt kinh hãi kêu lên, Tuyết Du Du cùng Hoa Phi Mộng cơ hồ cùng lúc chạy tới bên người Hoa Nhược Hư, nét mặt nghi hoặc đã thay cho lời muốn nói.
“Ba tháng rồi, chuyện huynh đáp ứng người ta cũng nên thực hiện”. Hoa Nhược Hư gật đầu, hắn cũng không nỡ rời đi nơi này, nơi này có những nữ tử hắn yêu quý, còn có nhi tử vừa đầy tháng, ngoài ra còn có bằng hữu của hắn.
“Ngọc Phượng và Lâm tỷ có biết không?” Hoa Ngọc Loan thấp giọng hỏi.
“Đệ còn chưa nói với các nàng, đệ muốn thương lượng cùng sư tỷ một chút. Sư tỷ vừa sinh hạ hài tử không lâu, đệ biết lúc này đệ không nên rời đi”. Hoa Nhược Hư lắc đầu, áy náy nói.
“Nếu đã đáp ứng người ta thì nên đi, huống chi đệ đã trì hoãn mấy tháng; chỉ là đệ đi một mình sư tỷ không yên tâm, nếu không thì để sư tỷ đi cùng đệ?” Hoa Ngọc Loan ngẫm nghĩ rồi nói.
“Sư tỷ, đường xá xa xôi, thân thể của sư tỷ vẫn cần tĩnh dưỡng cho tốt, không nên đi đường xa”. Hoa Nhược Hư lắc đầu nói, “Sư tỷ yên tâm, đệ biết tự lo cho mình, sư tỷ cũng cần bảo trọng”.
“Lâm tỷ, Phượng nhi, hiện giờ giang hồ nhìn bề ngoài thì sóng yên bể lặng, bất quá Diệp Bất Nhị lúc nào cũng có thể ngóc đầu trở lại, cho nên mọi người cần cẩn thận, nơi này giao cho mọi người. Còn nữa, sớm tìm thấy tiểu Tuyết rồi đem nàng trở về”. Hoa Nhược Hư nói với hai nữ nhân trước mặt. Hoa Ngọc Phượng tuy lòng không muốn nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
“Nhược Hư, đệ đi đường cũng nên cẩn thận!” Tây Môn Lâm ôn nhu nói.
Hoa Nhược Hư lên mình ngựa, trong lòng tràn đầy quyết tâm, hướng về phía trước bắt đầu dục ngựa. Tuấn mã cất võ phóng đi, đi được một đoạn Hoa Nhược Hư vẫn cảm thấy những ánh mắt đầy thâm tình vẫn dõi theo mình
Vừa ra khỏi thành, một âm thanh lại vang lên.
“Đệ đệ, tỷ tỷ chờ đệ trở về!”
Hoa Nhược Hư dừng ngựa, xoay người lại, một tiên tử áo trắng phong hoa trác tuyệt đang đứng trên cửa thành; hắn đang định nói gì thì nàng hướng nơi này bay tới.
Hoa Thiên Tinh nhẹ nhàng dừng tại trên ngựa, ngồi xuống trước người Hoa Nhược Hư.
“Đệ đệ, tỷ tỷ tiễn đệ một đoạn”. Hoa Thiên Tinh nhẹ nhàng cười nói, cả người dựa vào lòng Hoa Nhược Hư, mùi hương thơm ngát mê người từng đợt chui vào mũi hắn.
Hoa Thiên Tinh dùng sức vỗ một cái lên lưng ngựa, tuấn mã đột nhiên gia tốc, thân hình Hoa Thiên Tinh khẽ ngả về đằng sau, Hoa Nhược Hư theo bản năng giơ tay ôm lấy thân thể mềm mại của nàng. Thân hình động lòng người kia khiến hắn có chút cảm giác không nói nên lời, trong lòng nổi nên từng đợt sóng.
“Tỷ tỷ, tiễn đến đây thôi, xa lắm rồi”. Mười dặm ngoài thành, Hoa Nhược Hư ghìm cương ngựa, nhẹ nhàng nói.
“Đệ đệ, để tỷ tỷ tiễn đệ”. Hoa Thiên Tinh ôn nhu nói, đột nhiên xoay người ôm chầm lấy cổ hắn, đôi môi anh đào tấn công!
Hoa Nhược Hư bỗng cảm thấy đầu óc trống rỗng, không biết từ lúc nào hắn đã buông cương ngựa, hai tay gắt gao ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của Hoa Thiên Tinh, tham lam đáp trả sự tấn công của bờ môi ngọt ngào kia.
“Tỷ tỷ, đệ ….. đệ…..” Hoa Nhược Hư đột nhiên thanh tỉnh lại, rời khỏi đôi môi anh đào, lúng túng không biết nói gì cho phải, trong lòng tự trách chính mình sao định lực lại kém như vậy, cư nhiên lại làm chuyện này với Hoa Thiên Tinh mà tựa hồ quên mất là do nàng chủ động.
“Đệ đệ, tỷ tỷ không trách thì đệ sợ cái gì?” Hoa Thiên Tinh cười duyên, “Tỷ tỷ tiễn đệ tới đây, đệ nhất định phải sớm trở về, tỷ tỷ chờ đệ”. Vừa nói Hoa Thiên Tinh vừa xoay người, thân hình lăng không bay lên, thản nhiên cười với Hoa Nhược Hư, rồi rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt hắn. Bất quá, trong đầu Hoa Nhược Hư lại vang nên một câu nói của nàng.
“Đệ đệ, kỳ thực tỷ tỷ hiểu rất rõ trong lòng đệ nghĩ gì, mau trở lại, tỷ tỷ sẽ là của đệ”.
Hoa Nhược Hư rốt cục cũng hiểu được tại sao các chuyện tình của hắn lại như bị nàng tiên tri được.
Hoa Nhược Hư đi cả ngày lẫn đêm, một đường chạy đi, rất ít để ý đến các chuyện khác. Sở dĩ cấp bách như vậy bởi vì hắn muốn giải quyết chuyện này sớm một chút thì có thể về nhà sớm một chút, càng dài ngày thì tư niệm của hắn về mọi người ở nhà càng mãnh liệt.
Bất quá, sau vài ngày hắn lại phát hiện có gì đó không đúng, có người bám theo hắn, hơn nữa mỗi lần hắn nghỉ ngơi, ăn uống cũng đã có người an bài sẵn cho hắn, khiến hắn cảm thấy rất kì lạ.
Trước khi đi, Hoa Ngọc Phượng đã vì hắn mà chuẩn bị tốt mọi thứ trên đường đi, hắn đã tới biên thùy của Trung Nguyên, muốn tới Tuyết Sơn còn phải trải qua một sa mạc và một phiến thảo nguyên nữa.
Nhìn sắc trời đã tối, Hoa Nhược Hư quyết định nghỉ đêm, mai lại đi; bởi vì ngày mai bắt đầu phải đi qua sa mạc, Hoa Ngọc Phượng cũng chuẩn bị cho hắn một ít thông tin về sa mạc, hắn muốn dành thời gian tối nay để nghiên cứu một chút, để tránh sảy ra vấn đề ngoài ý muốn.
Đi vào trong khách điếm, đúng như trong dự liệu, đã có người an bài cho hắn.
“Chưởng quỹ”. Hoa Nhược Hư kêu lên, chưởng quỹ tươi cười chạy đến”.
“Công tử gia, ngài ….. ngài làm gì vậy?” Chưởng quỹ bỗng hét lên kinh hãi, âm thanh run rẩy, bởi một thanh kiếm sáng loáng đang kề trên cổ hắn, phía chuôi kiếm chính là cánh tay Hoa Nhược Hư.
“Thành thật nói cho ta biết, rốt cục là ai an bài mọi thứ cho ta?” Hoa Nhược Hư lạnh lùng nói.
“Công tử gia, tiểu nhân, tiểu nhân không thể nói, nếu nói ra thì mạng nhỏ này sẽ không giữ được”. Chưởng quỹ hoảng sợ cầu xin.
“Ngươi yên tâm, chỉ cần nói ra, ta có thể cam đoan ngươi sẽ không có việc gì, nhưng ….. nếu không nói thì ngươi chuẩn bị hậu sự đi là vừa”. Hoa Nhược Hư chậm rãi nói.
Chưởng quỹ nghĩ thầm, đằng nào cũng chết; nói cũng chết, không nói cũng chết, bây giờ không nói lập tức sẽ chết, không bằng nói ra còn có thể sống. Hắn khẽ cắn môi nói ra.
“Cô sao lại theo tới đây?” Hoa Nhược Hư đẩy cửa nhìn vào, thân thể mảnh khảnh bên trong khẽ thở dài. Mặc dù còn mang mạng che mặt, nhưng hắn liếc qua một cái đã biết – nàng chính là Phi Nhứ.
“Lào già đáng chết, dám nói ra!” Phi Nhứ oán hận, thấp giọng mắng một câu, liền nhấc kiếm đi ra ngoài.
“Đứng lại!” Hoa Nhược Hư khẽ quát “Cô gây loạn còn chưa đủ sao?”
Phi Nhứ lúc này lại ngoan ngoãn nghe lời, đứng yên tại chỗ.
“Cô ngày mai trở về đi, không nên đi theo ta, nơi này còn cách Tuyết Sơn rất xa.” Nhìn nàng như vậy, Hoa Nhược Hư cũng không thể phát hỏa, đành hạ giọng nói.
“Ta không quay về!” Phi Nhứ quật cường nói.
“Ta phải đi Tuyết Sơn có việc, chứ không phải đi du sơn ngoạn thủy, cô đi theo làm gì?” Hoa Nhược Hư có chút tức giận nói.
“Ta ….. ta…..” Phi Nhứ cúi đầu lúng túng chưa biết nói gì, đột nhiên lời nói có chút tức giận, “Ta chỉ muốn chăm sóc ngươi, sao lại đuổi ta đi?”
“Ta có thể tự chăm sóc chính mình, cô không nên đi theo.” Hoa Nhược Hư bất mãn nói.
Ta biết ngươi chê ta xấu, nhưng ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với ngươi thôi, ngươi vì lẽ gì lại muốn đuổi ta đi?” Phi Nhứ nói xong liền chạy tới bên giường, cúi đầu xuống nức nở khóc.
“Cô muốn thế nào