Tình Kiếm

Chương 3: Nhược tử mệnh nguy


trước sau

“Thưa trưởng lão, Hồng Nguyệt Nhi một lời cũng không nói”. Một đệ tử Ma Cung đứng sau Tôn Vân Nhạn cung kính nói.
Tôn Vân Nhạn khẽ nhíu mày, không ngờ rằng Hồng Nguyệt Nhi này lại cứng đầu như vậy, bất luận là dụ dỗ hay uy bức thì nàng cũng không chịu tiết lộ.
“Tam tỷ muội Động Đình cảm tình rất tốt với nhau đúng không?” Tôn Vân Nhạn trầm ngâm một chút rồi hỏi.
“Theo điều tra của thuộc hạ, mặc dù ba người bọn họ là tỷ muội kết nghĩa kim lan nhưng tình hơn thủ túc”. Đệ tử Ma Cung phía dưới trả lời.
“Ngươi đi loan tin Hồng Nguyệt Nhi do bất kính với bổn trưởng lão, nên ba ngày sau sẽ bị bổn trưởng lão công khai xử tử tại đây, để răn đe chung!” Tôn Vân Nhạn im lặng một chút rồi trầm giọng nói.
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Phong Quá Vân, bốn trưởng lão Tiên Cung cùng với một nhóm thủ hạ hiện đang xuất hiện bên ngoài thành Kim Lăng, nhưng vẫn không hề phát hiện thấy Phong Vân Động dẫn theo nhóm đệ tử Phong gia.
“Truy theo hướng Thiếu Lâm!” Phong Quá Vân trầm giọng quát. Kỳ thực không cần hắn phân phó, bốn đại trưởng lão cũng hiểu rất rõ, Phong Vân Động kia muốn đi tìm Hoa Nhược Hư để báo ‘sát tử chi cừu’, mà Hoa Nhược Hư lại đang ở Thiếu Lâm.
“Theo ta thấy, các ngươi không cần đuổi theo”. Thanh âm nhàn nhạt truyền tới, một bạch y nữ tử thân mình như quỷ mị xuất hiện trước mắt mọi người; nữ tử này phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp vô cùng, thánh khiết như tiên tử trên cửu thiên vậy.
“Ngươi, ngươi…..” Phong trưởng lão sắc mặt đại biến, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hãi, chỉ chỉ vào nữ tử mới tới.
“Hơn một năm không gặp, các vị vẫn khỏe chứ?” Bạch y nữ tử mỉm cười, giọng nói đầy ôn nhu, nhưng bốn vị trưởng lão đều cảm thấy trầm trọng.
“Không biết nên xưng hô với cô nương như thế nào?” Phong Quá Vân cũng có chút kinh ngạc, hắn không hề cảm nhận được khí tức của nữ tử trước mắt, nhìn biểu tình của bốn đại trưởng lão thì hiển nhiên bọn họ đều nhận thức được nữ tử trước mắt này, nhưng dường như họ rất e ngại nàng.
“Công tử chắc hẳn là Cung chủ Tiên Cung – Phong Quá Vân, Phong công tử”. Bạch y nữ tử đầy kiếu diễm chuyển sang nhìn Phong Quá Vân, mỉm cười nói.
Trong lòng Phong Quá Vân cả kinh, tin tức hắn là Cung chủ, theo lý thì có rất ít người biết, huống hồ đây là một người hoàn toàn xa lạ.
“Triệu Uyển Nhi, không phải ngươi đã chết rồi sao?” Phong trưởng lão dường như bắt đầu hồi phục tinh thần, nhưng giọng nói vẫn có gì đó mất tự nhiên.
“Phong Vân Khởi, không nghĩ tới mới hơn mười năm không gặp lá gan của ngươi cũng lớn hơn rất nhiều, lại có dũng khí gọi trực tiếp tên ta”. Triệu Uyển Nhi cười nhàn nhạt, ánh mắt lại như hàn băng, lạnh lùng nhìn Phong trưởng lão, khiến lão không khỏi rùng mình.

“Triệu Uyển Nhi, ngươi không cần giả bộ, ngươi lúc trước không chết, thì bây giờ cũng sẽ chết!” Phong trưởng lão hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh trở lại, giọng nói cũng phát lạnh. Lúc mới đầu, chẳng qua là do cảm giác từ nhiều năm trước ập đến, nên mới có chút sợ hãi.
“Tự tác nghiệt, không thể sống!” Triệu Uyển Nhi khẽ thở dài, “Các ngươi cho dù có phản bội Thần Cung, nhưng cũng không nên giết chết sư tỷ”.
Nàng chậm rãi lắc đầu, liền xoay người rời đi. Phong Quá Vân cùng bốn vị trưởng lão không hề ngăn trở, có chút xuất thần nhìn bóng lưng đang xa dần kia.
“Phong trưởng lão, Triệu Uyển Nhi là ai?” Đợi Triệu Uyển Nhi biến mất trong tầm mắt, Phong Quá Vân rốt cục mở miệng hỏi.
“Cung chủ, Nam Cung trưởng lão cầu kiến!” Lưu Vân vội vã tiến vào khuê phòng Tô Đại Nhi.
“Cho hắn vào đi!” Tô Đại Nhi do dự một chút rồi nói.
Nam Cung Hiên Viên sóng vai cùng Lộ Vân Trường tiến vào.
“Cung chủ, thuộc hạ có việc bẩm báo!” Thoạt nhìn, Nam Cung Hiên Viên khách khí với Tô Đại Nhi hơn trước rất nhiều.
“Có chuyện gì, nói nhanh đi!” Tô Đại Nhi không hề ngoảnh đầu lại, quay lưng về phía mọi người, lời nói không có chút cảm tình.
“Thần Cung trên cơ bản đã bị tiêu diệt, trong quá trình đối phó Thần Cung, Nam Cung Phi Vân có công không nhỏ, thuộc hạ thỉnh cầu để Nam Cung Phi Vân làm hộ pháp của bổn Cung”. Nam Cung Hiên Viên khom mình nói.
Hoa Nhược Hư cùng Hoa Ngọc Loan một đường mà đi, đi cả ngày lẫn đêm, ba ngày sau, mười tám người đã tiến vào cảnh nội Hà Nam. Mùa đông đã tới, khí trời bắt đầu chuyển lạnh.
“Ngọc Loan, chúng ta nghỉ một chút đi”. Trời chiều phủ bóng hoàng hôn, vẻ đẹp mê người, băng qua một rừng trúc, Hoa Nhược Hư ôn nhu đề nghị. Hoa Ngọc Loan khẽ gật đầu, dù sao ba ngày nay, mọi người vì đi gấp nên cũng không nghỉ ngơi nhiều.
“Lâu chủ, mấy ngày nay vẫn có người theo dõi, có cần chúng ta động thủ không?” Đại lang bước tới, thấp giọng hỏi.
“Không nên, nhớ kỹ, không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì các ngươi không nên động thủ”. Hoa Nhược Hư lắc đầu, kỳ thực lúc đầu Hoa Ngọc Phượng cũng đã nhắc nhở, đệ tử Tình Lâu không nên động thủ, nếu địch nhân không nhiều thì không cần để lộ ra thực lực chân chính của bọn họ.
“Vâng, Lâu chủ!” Đại lang lui ra, khẽ vung tay, mười sáu người đều đã ẩn vào chỗ tối.
“Nhược Hư, chàng có cảm giác thấy, dường như kinh nghiệm giang hồ của bọn họ rất nhiều”. Hoa Ngọc Loan thấp giọng nói.

“Ta cũng có cảm giác này, có lẽ đây là kết quả do tỷ tỷ huấn luyện được cũng không biết chừng”. Hoa Nhược Hư gật đầu, mấy đệ tử này khiến hắn cảm thấy họ như đã bôn tẩu lâu năm trong giang hồ vậy, chỉ là hắn cũng không cần suy nghĩ nhiều, bởi vì hắn tuyệt đối tin tưởng Hoa Thiên Tinh.
“Chàng nói thử xem, lúc nào chúng ta có thể an tâm du sơn ngoạn thủy, bỏ mặc mọi chuyện trong giang hồ đây?” Hoa Ngọc Loan khẽ thở dài, khuôn mặt tràn đầy mơ ước, có lẽ một ngày nào đó, nàng có thể cùng tình lang ngao du khắp lơi, vô ưu vô lự.
“Ngọc Lan, nàng yên tâm”. Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy thân hình mảnh mai của nàng, chậm rãi nói “Ta có một cảm giác, cuộc sống bình tĩnh trong giang hồ đã không còn xa nữa”.
Nhược Hư, kỳ thực chỉ cần có chàng ở bên cạnh, thì có phải lăn lộn tranh đấu trên giang hồ, thiếp cũng nguyện ý”. Hoa Ngọc Loan nhu thuận nằm trong lòng Hoa Nhược Hư, thấp giọng nói.
“Ngọc Loan, mấy năm gần đây, ta có lỗi với nàng, chẳng qua từ nay về sau ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng”. Thần sắc Hoa Nhược Hư có chút áy náy, thủ thỉ bên tai nàng.
“Mọi chuyện trước kia đừng nhắc tới nữa, thiếp cũng có nhiều chỗ không đúng”. Hoa Ngọc Loan khẽ lắc đầu, nàng đang định nói tiếp, đột nhiên ngưng lại, sắc mặt khẽ biến.
Âm thanh phá trúc “lốp bộp” truyền tới, trong rừng trúc dày đặc một lát sau đã xuất hiện mấy chục trượng đất trống.
“Oa…..” Tiếng trẻ con khóc vang lên, Hoa Nhược Hư cùng Hoa Ngọc Loan nhìn nhau, cả hai đều biến sắc, thân ảnh chợt lóe, hai thân ảnh nhanh chóng di chuyển ra chỗ đất trống đó.
“Phong Vân Động?” Hoa Nhược Hư cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Hoa Nhược Hư, tốt nhất bây giờ là ngươi đứng yên một chỗ, nếu không chỉ sợ đứa con trai bảo bối của ngươi sẽ…..” Khuôn mặt âm sâm của Phong Vân Động cười khẽ, sau lời này chỉ còn tiếng trẻ con khóc vang lên.
“Phong Vân Động, ngươi định làm gì?” Hoa Nhược Hư hơi giật mình nhưng vẫn giữ bình tĩnh, lạnh lùng hỏi.
Một lát sau, trong đầu Hoa Nhược Hư “oanh” lên một tiếng, bởi cùng với âm thanh nỉ non kia, đứa bé đang khóc

đã xuất hiện trước mặt hắn.
“Bảo bảo!” Hoa Ngọc Loan kinh hô, thân thể chợt lóe định xông đến.
“Đứng lại!” Phong Vân Động quát to, “Hoa Ngọc Loan, cho dù ngươi võ công cao cường, nhưng chỉ sợ cũng không thể cứu con trai mình. Nếu không muốn nó chết, tốt nhất hãy trở lại chỗ cũ!”
Thân hình Hoa Ngọc Loan mới lướt đi nửa trượng liền lộn người trở lại, bởi nàng nhìn thấy cương đao sáng quắc đang kề trên cổ con trai bảo bối của nàng.
“Sư tỷ, đứa bé kia có phải bảo bảo của chúng ta không?” Hoa Nhược Hư thấp giọng hỏi, khoảng cách giữa hai người bọn họ và đứa bé khoảng tầm hai mươi trượng, hơn nữa cương đao kia đã che khuất gương mặt, nên không thể nhìn rõ tướng mạo.

“Tỷ không biết, chỉ là quần áo kia chính là do tỷ may”. Hoa Ngọc Loan lắc đầu, lần đầu tiên nàng thực sự trở lên kinh hoảng.
“Phong Vân Động, ngươi muốn cái gì có thể nói thẳng!” Hoa Nhược Hư cũng không hỏi tiếp Hoa Ngọc Loan, tâm lý hắn dâng lên một dự cảm bất an rất mãnh liệt, trầm ngâm một chút, hắn nhìn về phía Phong Vân Động ở xa xa.
“Hoa Nhược Hư, trước tiên bảo mười sáu thủ hạ của ngươi đều ra đi”. Phong Vân Động cười nhạt.
“Mọi người đều ra đi!” Hoa Nhược Hư liếc mắt về bốn phía, trầm giọng nói. Lời vừa rứt, tám cặp nam nữ thiếu niên đột ngột xuất hiện ở tám hướng khác nhau, cơ hồ đem mọi người vây vào chính giữa.
“Bảo bọn họ lui về phía sau ngươi đi!” Phong Vân Động tiếp tục ra lệnh.
“Phong Vân Động, Hoa Nhược Hư ta còn chưa nhất thiết phải nghe lệnh của ngươi!” Hoa Nhược Hư lạnh lùng nói, cũng không có ý bảo mười sáu người kia rút lui.
“Nói như vậy, ngươi không cần tính mạng của con trai mình nữa sao?” Nét mặt Phong Quá Vân trở lên âm sâm, tàn nhẫn, cùng vài phần căm hận, hắn lạnh giọng nói.
“Phong Vân Động, nếu ngươi dám, ta cam đoan sẽ đưa cả Phong gia các ngươi biến mất khỏi thế giới này!” Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Nhược Hư khẽ biến sắc, ngữ khí cũng trở lên lãnh khốc.
“Ha ha ha, Hoa Nhược Hư, có gì mà ta không dám? Ngươi xem lại đi, kề trên người con ngươi chính là hai mươi thanh đao, cho dù ngươi và Hoa Ngọc Loan võ công cái thế thì cũng làm gì nào, chỉ cần một người trong bọn họ khẽ động là con ngươi xong đời!” Phong Vân Động ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, giọng nói đột nhiên trở lên bi thương, “Hoa Nhược Hư, ngươi giết con ta, nay ta giết con của ngươi, thế không phải rất công bằng sao? Tòng Vân đã chết, nếu có thể báo thù cho nó thì chết thêm cái mạng già này cũng có sao?”
“Phong Vân Động, ngươi dù gì cũng là người đứng đầu một phái, lại đi dùng một đứa bé mấy tháng tuổi đi uy hiếp người khác, ngươi không thấy vô sỉ sao?” Hoa Ngọc Loan oán hận nói. Với tình tình thường ngày của nàng, sợ rằng đã huy kiếm đánh tới, bất quá hài tử của nàng lại đang nằm trong tay Phong Vân Động, nàng quả thật không có chút nắm chắc dưới tình huống này có thể cứu đứa bé ra, đành phải nhẫn lại.
“Vô sỉ? Ta chết còn không sợ thì sợ gì cái danh vô sỉ?” Phong Vân Động lại cười điên cuồng, vẻ mặt trở lên vô cùng đáng sợ, biểu tình này khiến người ta cảm thấy lão thật điên cuồng.
“Sư tỷ, Phong Vân Động điên rồi, nên cẩn thận một chút!” Hoa Nhược Hư cũng cảm thấy Phong Vân Động không được bình thường, khẽ nhắc nhở Hoa Ngọc Loan.
“Sư đệ, còn đứa bé, phải làm sao đây?”
“Đừng vội, đứa bé chắc chắn sẽ không sảy ra việc gì đâu”. Ngoài miệng Hoa Nhược Hư an ủi nàng, trong trong lòng hắn cũng không tin tưởng những gì mình vừa nói.
“Vù!” Một tiếng phá không vang lên, Hoa Ngọc Loan một trảo chộp lấy vật đang bay tới.
“Đây là ‘trường mệnh tỏa’ của Bảo bảo!” Hoa Ngọc Loan hô lên kinh hãi, “Sư đệ, đó, đó thật sự là con chúng ta.”
Hoa Nhược Hư hít sâu một hơi, khẽ ôm lấy Hoa Ngọc Loan, hai mắt vẫn nhất nhất theo dõi cử động của Phong Vân Động.
“Phong Vân Động, ngươi nói đi, ngươi cần điều kiện như thế nào mới nguyện ý thả đứa bé ra?” Một hồi lâu, Hoa Nhược Hư trầm giọng hỏi.

“Trước tiên bảo bọn họ lui về phía sau ngươi đi!” Ánh mắt Phong Vân Động lướt qua tám cặp đệ tử Tình Lâu, lạnh lùng nói.
“Các ngươi qua đây”. Hoa Nhược Hư hướng về phía Đại lang khoát tay, giọng nói vô cùng bất đắc dĩ.
“Lâu chủ, còn…..” Đại lang có chút chần chờ.
“Qua đây đi!” Hoa Nhược Hư lớn tiếng.
“Vâng, Lâu chủ!” Đại Lang có chút bất đắc dĩ đáp lời, hắn khẽ phất tay rồi lắc mình tới phía sau Hoa Nhược Hư, các đệ tử khác cũng làm theo như hắn.
“Phong Vân Động, ngươi còn yêu cầu gì, nói nốt đi!” Hoa Nhược Hư lạnh lùng nhìn họ Phong.
“Hoa Nhược Hư, ta chỉ muốn báo thù cho Tồng Vân, nên việc này rất đơn giản. Nếu ngươi muốn mạng sống của con trai mình, thì hãy dùng mạng mình mà đổi đi!” Nét mặt Phong Tòng Vân trở lên vô cùng tàn khốc.
“Quận chúa, Quận chúa!” Mai nhi đang làm nũng bên người Vô Song quận chúa, chẳng qua vị quận chúa này cũng không hề để ý tới ý định của nàng, mà chỉ chuyên tâm vui đùa với đứa bé đang nằm trong nôi.
“Quận chúa, chán chết mất, chúng ta ra ngoài chơi đi!” Mai nhi nhì nhèo nói.
“Mai nhi, ngươi xem nên gọi nó là gì cho hay đây?” Vô Song quận chúa rốt cục lên tiếng.
“Nô tì đã nói rồi mà, đứa bé có tên do cha mẹ nó đặt, Quận chúa cần gì phải bận tâm?” Mai nhi cảm thấy dở khóc dở cười.
“Có lẽ cả đời này nó cũng không có cơ hội thấy được phụ thân cũng không biết chừng”. Vô Song quận chúa thở dài nói.
“A, không ư? Chẳng lẽ Quận chúa định đem đứa bé này về hoàng cung sao?” Mai nhi bị nàng dọa cho giật nảy mình.
“Không nên hỏi nhiều như vậy”. Vô Song quận chua lắc đầu, đột nhiên kinh ngạc liếc nhìn Mai nhi, “Ngươi không có chuyện gì muốn nói cho ta sao?”
“Không có, à, có. Nam Cung Phi Vân đã trở thành hộ pháp của Ma Cung”. Mai nhi thuận miệng đáp.
“Hắn hành động rất nhanh, xem ra dường như hắn không cam lòng giúp chúng ta làm việc”. Vô Song quận chúa khẽ cười nhàn nhạt.
“Nô tỳ cũng cảm thấy như vậy”. Giọng điều của Mai nhi có vẻ rất bất mãn, hừ nhẹ một tiếng nói: “Không có chúng ta trợ giúp, để xem một mình hắn có thể làm được gì. Nô tì không tin hắn làm được việc lớn gì tại Ma Cung”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện