Trong rừng trúc không khí vô cùng dị thường, áp lực khiến kẻ khác hô hấp khó khăn.
Hoa Nhược Hư không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn Phong Vân Động, khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Ngọc Loan tràn đầy hàn sương, mắt phượng thần quang băng lãnh..
Mười sáu đệ tử Tình Lâu không lên tiếng, nhưng đã nắm chặt chuôi kiếm, tùy thời đều có thể ra tay.
“Hoa Nhược Hư, lòng kiên nhẫn của ta chỉ có giới hạn, nếu ngươi muốn thấy con trai ngươi chết ngay trước mặt ngươi, ta nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi”. Phong Vân Động bộ dạng đắc ý, tiếp tục lên tiếng.
“Phong Vân Động, nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của Bảo bảo, Hoa Ngọc Loan ta sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn!” Hoa Ngọc Loan nghiến răng, ngọc thủ nắm chặt chuôi kiếm, chân khí quanh thân cấp tốc lưu chuyển, tùy thời có thể ra tay.
“Nếu có thể báo thù cho Tòng Vân, cho dù có bị bầm thây vạn đoạn thì đã sao? Ha ha ha!” Phong Vân Động cười phá lên, hai mắt vằn lên những tia máu đỏ, “Hoa Nhược Hư Hoa Nhược Hư, ngươi khiến ta mất đi con trai, ta cũng muốn cho ngươi mất đi con trai! Ngươi khiến ta sống quãng đời còn lại thống khổ, ta cũng muốn nửa đời sau của ngươi không được an bình!”
“Phong Vân Động, ta thấy ngươi bị điên rồi! Ta không hề giết Phong Tòng Vân, huống hồ, oan có đầu nợ có chủ, sao ngươi không trực tiếp tìm ta mà lại bắt lấy đứa bé có vài tháng, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy thẹn với chính mình sao?” Hoa Nhược Hư oán giận nói, vốn hắn cũng không muốn giải thích, chẳng qua đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hiện giờ hài tử đang nằm trong tay Phong Vân Động, hắn cũng không thể quá cường ngạnh.
“Không phải ngươi giết? Sao lúc trước ngươi không nói là không phải ngươi giết? bây giờ con trai đang nằm trong tay ta, ngươi liền không thừa nhận! Hoa Nhược Hư, ngươi tính toán không tệ, nhưng ta cũng không ngu, bởi ta sẽ không nghe những gì ngươi nói. Hiện giờ ngươi chỉ có hai con đường có thể đi, chọn đường nào đều tùy thuộc vào ngươi”. Phong Vân Động ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, sau đó lạnh lùng nhìn Hoa Nhược Hư, “Ngươi chỉ có một lựa chọn, nếu ngươi không chết thì con trai ngươi chết!”
“Phong Vân Động, ngươi đừng vọng tưởng, chúng ta sẽ không đáp ứng yêu cầu của ngươi. Nếu như ngươi dám làm hại bảo bảo, ta chắc chắn sẽ trả thù cho nó!” Hoa Ngọc Loan tức giận nói.
“Hoa Ngọc Loan, tục ngữ nói ‘mẫu tử liền tâm’, vậy mà ngay cả tính mạng của con mình ngươi cũng không cần, trách không được người ta nói ngươi vô tình. Chỉ tiếc, ai ai cũng biết trượng phu Hoa Nhược Hư của ngươi đa tình, ngươi cho rằng hắn sẽ không để ý đến tính mạng đứa con nhỏ sao? Hơn nữa dường như ta nghe nói người hắn yêu nhất chính là ngươi, ngươi nói xem, hắn sẽ mặc kệ đứa con mà nữ nhân hắn yêu thương nhất sinh cho hắn sao? Ha ha ha!” Phong Vân Động lúc này như bị thần kinh, nhìn Hoa Ngọc Loan, giọng nói cũng rất lạ. Cơ hồ tất cả mọi người đều cảm giác được Phong Vân Động hôm nay không bình thường, chẳng lẽ bởi vì cái chết của Phong Tòng Vân đã tạo thành đả kích quá lớn đối với hắn?
Nhưng, Phong Vân Động thoạt nhìn có vẻ không bình thường, nhưng hắn lại nói trúng điểm yếu hại của Hoa Nhược Hư. Hoa Nhược Hư cũng biết rõ, hắn không thể trơ mắt nhìn con mình chết được; nhưng hắn cũng không có cách nào cứu đứa bé ra, trừ phi đáp ứng yêu cầu của Phong Vân Động.
“Phong Vân Động, nếu ta đáp ứng ngươi, ngươi có chắc chắn sẽ thả đứa bé ra?” Hoa Nhược Hư hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
“Đương nhiên, Phong Vân Động ta nói lời giữ lời, chỉ cần ngươi chết, ta tự nhiên sẽ thả nó”. Phong Vân Động trả lời dứt khoát, không hề có chút do dự.
“Sư đệ, đệ không thể tin lời hắn!” Hoa Ngọc Loan thấy Hoa Nhược Hư tựa hồ muốn đáp ứng điều kiện của Phong Vân Động, tâm lý không khỏi quýnh lên, vội vàng nói.
“Sư tỷ, chúng ta còn có biện pháp khác sao? Đệ không thể trơ mắt đứng nhìn con chúng ta chết”. Hoa Nhược Hư thở dài một hơi nói.
“Mặc kệ có biện pháp hay không, tỷ đều không cho đệ đáp ứng điều kiện hoang đường kia của hắn!” Hoa Ngọc Loan kiên quyết nói.
“Oa” tiếng trẻ con khóc lại vang lên, cả Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Loan tâm lý đều căng thẳng, không tự chủ được nhìn về phía đứa bé.
Vài căn cương đao lòe lòe đang kề trên mặt đứa bé, có lẽ lưỡi đao lạnh như băng đang lập lòe hàn quang đó khiến đứa bé sợ hãi lại khóc lớn lên.
“Hoa Nhược Hư, ta đã không còn kiên nhẫn, nếu ngươi muốn nó sống thì ngươi tự mình ra tay đi. Bằng không, ta ngay bây giờ sẽ thay đổi chủ ý, như vậy đi, trước tiên ngươi tự chặt một tay của mình, nếu không ta sẽ chặt một tay của nó!” Phong Vân Động chậm rãi bước tới phía đứa bé, hắn ngồi xổm xuống, lấy tay xoa bóp khuôn mặt đứa bé, “Kỳ thực, đối với đứa bé đáng yêu thế này, ta cũng không muốn ra tay”.
“Phong Vân Động ngươi đừng quá đáng, nói cho ngươi biết, điều kiện khác còn có thể thương lượng còn điều kiện này chúng ta sẽ không đáp ứng!” Hoa Ngọc Loan hận không thể một kiếm đâm chết Phong Vân Động.
“Đứa bé đáng thương mới được mấy tháng, ngươi còn chưa được gọi hai tiếng cha mẹ, về sau cũng không còn cơ hội, chẳng qua ngươi cũng đừng trách ta, muốn trách hãy trách cha mẹ ngươi nhẫn tâm. Nhớ kỹ, khi xuống dưới gặp Diêm Vương gia, hãy cáo trạng cha mẹ ngươi, biết không?” Phong Vân Động không hề để ý đến Hoa Ngọc Loan, hắn vẫn nhìn đứa bé rồi cúi đầu nói.
Sắc mặt Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Loan lúc này quả thực khó coi, từ trước tới giờ họ chưa bao giờ gặp phải một nan đề lớn như hôm nay.
“Đợi lát nữa có hơi đau, nhưng ngươi cũng đừng khóc, cũng đừng sợ, tạm thời ngươi sẽ không chết đâu”. Phong Vân Động vẫn đang nói với đứa bé mà không cần biết nó có hiểu hay không. Trường kiếm sáng loáng trong tay hắn từ từ hạ xuống tay đứa bé, tùy thời có thể chém xuống cánh tay nhỏ nhắn kia.
“Chờ một chút!” Hoa Nhược Hư rốt cục không thể nhịn được nữa.
“Thế nào? Rốt cục cũng thông suốt rồi sao?” Phong Vân Động chậm rãi đứng lên, ánh mắt vô cùng đắc ý.
“Sư đệ, đệ không nên làm chuyện điên rồ!” Hoa Ngọc Loan tuy rất lo lắng cho con mình, nhưng nàng còn lo cho trượng phu mình hơn.
“Sư tỷ, đệ không thể trơ mắt nhìn con của chúng ta…..” Hoa Nhược Hư cúi đầu nói.
“Chẳng lẽ đệ muốn tỷ nhìn thấy đệ tự chặt đứt tay mình, sau đó lại trơ mắt nhìn tên tiểu nhân hèn hạ kia uy hiệp đệ tự vẫn sao?” Không đợi Hoa Nhược Hư nói xong, Hoa Ngọc Loan đã cắt đứt lời hắn “Tỷ đã sớm nói qua, đệ là người quan trọng nhất, tỷ cũng không muốn mất đứa bé, tỷ rất yêu nó. Nhưng, nếu để tỷ lựa chọn, tỷ sẽ không chút do dự mà chọn đệ, đệ hiểu không?”
“Sư tỷ, đệ biết rõ, nhưng…..” Hoa Nhược Hư lại nhìn sang đứa bé với ánh đao, lưỡi kiếm sáng quắc mà thở dài một tiếng.
“Lâu chủ, tiểu thư đã phân phó chúng ta phải đảm bảo an toàn cho ngài, bởi vậy xin ngài bình tĩnh, không nên mắc mưu của hắn.”
“Phong Vân Động, ngươi không phải là muốn một mạng đổi một mạng sao? Con là con của ta, dùng mạng ta đổi mạng cho nó đi”. Hoa Ngọc Loan từ từ bước lên phía trước vài bước, lạnh lùng nói.
“Sư tỷ, tỷ không nên làm bậy!” Hoa Nhược Hư kinh hoảng, vội