Đối với sự nhiệt tình của Thiên Tà, Hoa Nhược Hư vẫn không cách nào hiểu được nguyên nhân, hai người bọn họ có thể nói là chưa từng quen biết nhau. Biến cố đột ngột này ập đến khiến cho Hoa Nhược Hư có chút cảm giác thở không ra, hắn hiện tại chẳng còn cách nào đi tìm Giang Thanh Nguyệt, đành phải trước tiên phải lo chạy chữa thương thế cho Hàm Tuyết.
Từ biệt Thiên Tà, hắn cấp tốc hướng về Tung Sơn phóng đi. Khoảng cách với Tung Sơn đã ngày càng gần nhưng nội tâm hắn lại càng thêm bất an, dường như có một loại cảm xúc khó nói đang đè ép trái tim hắn.
Qua khỏi cánh rừng, ngoài mười dặm kia chính là chân núi Tung Sơn. Bỗng nhiên Hoa Nhược Hư ngừng lại, chậm rãi di chuyển về trước, bước chân thật nhẹ, chân khí cũng đã phủ kín toàn thân.
“Thiếu gia, chúng ta đến đâu rồi?” Thân thể trong lòng hắn động đậy, Hàm Tuyết đúng lúc này chợt nhiên tỉnh lại, nũng nịu hỏi.
“Nếu như chư vị đều vì tại hạ mà tới thì xin mời xuất hiện đi” Hoa Nhược Hư ngầm thở dài, ánh mắt chậm rãi đảo qua khắp bốn phía, thanh âm rõ ràng lãng đãng quanh rừng thật lâu không dứt.
Chẳng có động tĩnh gì, khu rừng càng thêm tĩnh mịch, nhưng Hoa Nhược Hư có thể dễ dàng cảm giác được tiếng hít thở bên trong.
“Tiểu Tuyết, nhắm mắt lại, ôm chặt lấy ta.” Hoa Nhược Hư thấp giọng nói, mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám phương, Tình Kiếm đã rời khỏi vỏ, khẩn trương nằm trên tay hắn, hắn chậm rãi hướng về phía trước đi tới. Đột nhiên tiếng gió vù vù ở sau lưng vang lên, hắn vung kiếm chuyển thân, hai thanh thiết tiễn đen kịt lập tức phân thành bốn đoạn rơi trên mặt đất. Trên đầu mũi tiễn có thể trông thấy sắc quang mang màu xanh sẫm, hiển nhiên đã được tẩm chất kịch độc.
Lại không có động tịnh gì, Hàm Tuyết cũng đã giật mình mở to đôi mắt đẹp, âu lo nhìn hắn. Không khí trong rừng càng lúc càng khiến nguời ta khó chịu, Hoa Nhược Hư ngầm cảm giác được phía trước dường như có một cái bẫy gì đó đang chờ đợi hắn, nhưng hắn ngoại trừ đi tới cũng không còn con đường nào khác.
Yên tĩnh, sự yên tĩnh khiến người khác thở không nổi, Hoa Nhược Hư thậm chí có thể nghe được tiếng bước chân nhẹ đến không thể nhẹ hơn của chính mình. Vừa bước một bước, hắn đột nhiên cảm giác chân nhẹ hẫng, mặt đất nứt toạc để lộ ra một cái hố to, thân thể Hoa Nhược Hư kịch liệt rơi xuống. Nhưng Hoa Nhược Hư vẫn không bối rối, vừa hít nhẹ vào một hơi, người hắn đã vọt thẳng trở lên.
“Thiếu gia, cẩn thận phía trên!” Hàm Tuyết hô lên một tiếng, thân người Hoa Nhược Hư còn đang hướng lên, bỗng phát hiện ra một tấm lưới lớn từ trên chụp xuống, cùng lúc đó tiếng gió vù vù liên tục truyền đến không dứt, từng thanh, từng thanh vũ tiễn lóe lên ánh lam mang bất ngờ phóng lại, nhưng chỉ một ít là bắn về phía Hoa Nhược Hư, còn đại bộ phận là hướng về khoảng không bên dưới hắn. Hoa Nhược Hư nhất thời hiểu ra, bọn chúng chỉ muốn hắn không cách nào rơi xuống, để hắn chỉ có nước vướng vào tấm lưới kia. Đúng lúc này, phương thức vận khí đặc biệt của hắn bỗng phát ra công hiệu lớn nhất, Hoa Nhược Hư hít sâu một hơi, chẳng những không giảm vận tốc ngược lại còn tăng thêm tốc độ mà phóng lên trên, chân khí đồng thời rót vào trong Tình Kiếm, Tình Kiếm nhất thời phát xuất ra kiếm quang dài hơn một thước. Cũng nhờ chuyện này mà Hoa Nhược Hư vô tình phát hiện ra, Tình Kiếm chỉ cần quán nhập chân khí vào là có thể phát xuất kiếm quang, mà độ dài của kiếm quang lại do chân khí mạnh yếu quyết định, còn độ sắc bén xa gần thế nào chủ yếu là do bản thân Tình Kiếm, những cũng có thể đủ sức chém đinh chặt sắt. Tấm lưới kia vô thanh vô tức bị xẻ ra một lỗ thủng lớn, Hoa Nhược Hư theo lỗ thủng ấy chui ra ngoài, khẽ cười lạnh một tiếng, lúc đáp xuống mặt đất thì màn mưa kiếm như cuồng phong bão táp kia đã ngừng lại.
“Còn có thủ đoạn gì nữa thì giở ra hết đi!” Hoa Nhược Hư lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng hắn đã bùng lên nộ hỏa.
“Hoa công tử đã muốn thế, các huynh đệ không cần phải khách khí nữa.” Thanh âm thẹn quá hóa giận của một kẻ nào đó lẩn khuất vang lên, thanh âm vừa vơi đi, những điểm nhỏ đen kịt đầy trời lập tức phóng đến, dường như là một cái bao vải, lại bắn ra vô số phi tiễn, một nửa bắn về phía Hoa Nhược Hư, một nửa lại bắn về phía bao vải này.
“Thiếu gia, không được dùng kiếm đỡ, mau tránh đi!” Hàm Tuyết đột nhiên kinh hoàng kêu lên, nhưng đã không còn kịp nữa, kiếm của Hoa Nhược Hư đã gõ vài cái lên chiếc bao vải, bao vải nhất thời rách toạc ra, bột phấn trắng tinh trong không trung bắt đầu phiêu tán.
“Tiểu Tuyết, mau nhắm mắt lại!” Sắc mặt Hoa Nhược Hư đại biến, thật không ngờ bọn chúng ngay cả thủ pháp đê tiện như vậy mà cũng dùng đến, trong bao vải chính là phấn vôi. Hoa Nhược Hư dụng chân khí che kín toàn thân, kiếm trong tay như gió lốc vũ động.
Phi tiễn truy theo bao vải, sau đó rách tung ra, không trung tràn ngập phấn vôi, thân người Hoa Nhược Hư đã trở thành một mảng trắng mịt mờ.
“Tiếp tục, đừng ngừng lại!” Một người thấp giọng quát.
Hét vang một tiếng, Hoa Nhược Hư tung mình lên cao, lăng không phóng về trước đến mười trượng mới đáp xuống mặt đất.
“Thiếu gia, người phải cẩn thận, trong phấn vôi có độc!” Thanh âm của Hàm Tuyết thật yếu ớt, mong manh đến độ Hoa Nhược Hư cơ hồ không thể nghe được. Hoa Nhược Hư kinh hãi mở to mắt, chỉ thấy Hàm Tuyết trong lòng hắn đã vô thanh vô tức, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết!” Hoa Nhược Hư run rẩy dùng bàn tay sờ vào mũi của nàng.
“Aaaaa…..!!!” Hoa Nhược Hư thét vang một tiếng đau xé tâm can, người con gái trong lòng hắn đã không còn hơi thở nữa.
“Tiểu Tuyết, ta sẽ báo thù cho nàng!” Hoa Nhược Hư hai mắt đỏ ngầu, phát lên từng tiếng lạnh như băng.
“Ta muốn các ngươi phải bồi táng cùng Tiểu Tuyết!” Hoa Nhược Hư ngửa mặt lên trời điên cuồng thét vang, xộc vào trong rừng. Hắn bắt đầu hối hận, vì cớ gì ngay từ đầu không giết sạch những kẻ này đi, không nên đợi bọn chúng động thủ rồi mới bị động phòng vệ. Trong lòng hắn ngập tràn oán hận, hắn hận chính mình, càng hận hơn những tên tiểu nhân hèn hạ này. Giết! Giết! Giết! Hắn chỉ biết là không ngừng giết chóc, mỗi lần kiếm hạ xuống lại có một người tóe máu dưới kiếm. Hắn cũng không biết đã giết bao nhiêu người, hắn chỉ biết rằng người cuối cùng hắn giết tựa hồ có chút quen thuộc, người nọ dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn.
Tiếng kêu thảm thiết rốt cuộc cũng ngừng lại, tấm áo trắng của Hoa Nhược Hư đã nhuốm hồng, hắn si ngốc nhìn Hàm Tuyết trong lòng, nước mắt vô thanh cuối cùng cũng rơi xuống. Tiểu Tuyết, là ta có lỗi với muội! Ta dù có giết sạch bọn chúng nhưng muội vẫn không thể trở về!
Một người con gái đáng yêu như thế, lại mang cả trái tim si tình, trước khi chết còn lo lắng cho an nguy của hắn, vậy mà từ nhỏ đến lớn hắn lại không đối đãi tốt với nàng, hôm nay nàng ra đi chính trong vòng tay hắn, trên mặt còn vương vất nét cười, nàng đến tận lúc này cũng chưa từng hối hận qua.
Hoa Nhược Hư ôm chặt lấy thân thể Hàm Tuyết, ngẩn ngơ ngồi dưới đất. Không biết trãi qua bao lâu, hắn nửa tỉnh nửa mê thức dậy, sắc trời đã dần sụp tối, thân thể của Hàm Tuyết vẫn còn mềm mại và ấm áp, không như hắn tưởng sẽ lạnh như băng.
Hắn chậm rãi đứng lên, chậm rãi rời khỏi cánh rừng. Tung Sơn đã trong tầm mắt, chỉ là bây giờ đến Thiếu Lâm còn có ý nghĩa gì nữa? Hoa Nhược Hư ngơ ngác lại đứng yên trong thoáng chốc, chẳng biết phải đi đâu về đâu.
Đột nhiên hắn phát hiện có chút không đúng, Tiểu Tuyết đình chỉ hô hấp đến giờ đã vài canh giờ rồi, thân thể vì sao vẫn ấm áp như vậy. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một trận cuồng hỉ, nhẹ nhàng áp đầu vào sát ngực nàng, sau đó ngẩng phắt dậy, cấp tốc hướng về Tung Sơn phóng đi.
“Hoa Nhược Hư cầu kiến phương trượng Viên Quang đại sư!” Hoa Nhược Hư đứng trước cửa Thiếu Lâm tự, nhưng không nhờ đến vị tri khách tăng thông báo mà trực tiếp dùng chân khí mang thanh âm truyền vào.
Hoa Nhược Hư tuy nói có quan hệ sâu xa với Thiếu Lâm nhưng đây là lần đầu tiên đặt chân đến chùa. Thiếu Lâm tự có chút xao động lập tức lại khôi phục vẻ tĩnh lặng, không đầy lát sau, Hoa Nhược Hư đã phát hiện ra vị phương trượng phục sức theo lối tăng nhân nhanh chóng bước ra, trông ông râu tóc bạc phơ nhưng tinh thần lại quắc thước, mắt từ mày thiện, trong mắt thần quang vẫn lập lòe.
“Nhược Hư sư đệ, người như