“Tiểu Tuyết, muội có mệt hay không?” Hình dáng của Hàm Tuyết bây giờ thật buồn cười, miệng ngậm một thanh hồ lô ngào đường, hai tay không bên nào rảnh rỗi, đều cầm lấy những món trang sức nhỏ. Hoa Nhược Hư trìu mến nhìn gương mặt tươi cười của nàng, dịu dàng hỏi.
“Ưm” Hàm Tuyết ậm ừ nhưng lại không phát ra lời, đôi mắt to tròn giương ra nhìn Nhược Hư, có thể nhìn ra ý làm nũng của nàng trong đáy mắt. Hoa Nhược Hư có chút cảm giác khóc cười không xong, một tay đưa ra giúp nàng gở lấy kẹo hồ lô khỏi miệng, trả về trên tay.
“Thiếu gia ơi, chơi vui lắm, muội không còn buồn nữa, muốn được chơi đùa tiếp!” Hàm Tuyết duyên dáng nói.
“Tiểu Tuyết, ta về trước đi, ngày mai chúng ta lại đến, muội phải nghỉ ngơi một chút mới được.” Hoa Nhược Hư trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Không chịu đâu, muội không muốn trở về mà” Hàm Tuyết làm nũng không thuận theo, “Thiếu gia, chúng ta tiếp tục chơi đùa thôi.”
“Được rồi” Hoa Nhược Hư bất đắc dĩ, chỉ đành tiếp tụng cùng nàng đi dạo, lại thỉnh thoảng để cho nàng cắn một ít kẹo hồ lô ngọt ngào kia.
“Người ta nói Hoa công tử phong lưu đa tình, hôm nay chứng kiến, quả nhiên lời đồn không ngoa” Một thanh âm êm ả dễ nghe vang lên bên cạnh Hoa Nhược Hư, hắn xoay người lại thì phát hiện hai nam một nữ đang nhìn mình, dường như vẻ mặt mỗi người đều có điểm bất đồng.
Người đứng giữa là một tố y thiếu nữ, tóc xõa ngang vai, mắt tinh mày nhạt, mặt mũi tinh tế, lưu động một cổ ý cười nhàn nhạt, dáng người yểu điệu, khiến không ai là không vô hạn tơ tưởng. Nàng đang mang một dáng vẻ tràn đầy hứng thú ngắm nhìn Hoa Nhược Hư, người lên tiếng vừa rồi hiển nhiên cũng là nàng.
Bên người nàng còn có hai nam tử trẻ tuổi, trong đó một người ánh mắt đang phát ra hào quang cừu hận, chính là Phong Quá Vân. Còn người kia là một nam tử trẻ tuổi vận thanh sam, dáng hình cao lớn, diện mục tuấn tú, thần quang ẩn hiện, phong độ thanh tao, ánh mắt nhìn Hoa Nhược Hư có phần phấn khích.
“Chẳng biết cô nương tên họ là chi? Cô nương có việc gì phân phó?” Hoa Nhược Hư chỉ liếc mắt trông bọn họ, lại cúi đầu nhìn Hàm Tuyết, giọng nói thật bình thản, nghe không ra chút ba động cảm tình nào.
“Tiểu muội Diệp Vũ Ảnh, vị này là Phương Hiệp, Phương đại ca đến từ Côn Lôn, còn vị này là…..” Vừa nói ánh mắt vừa chuyển sang Phong Quá Vân.
“Hóa ra là Diệp cô nương cùng Phương công tử, còn vị này thì không phiền cô nương nhọc công giới thiệu đâu.” Hoa Nhược Hư cắt ngang lời Diệp Vũ Ảnh, lạnh nhạt cười nói.
“Hoa huynh tuổi còn trẻ như vậy mà đã có được vị trí trên Địa Bảng thật làm cho tại hạ bội phục không thôi, chỉ là không biết Hoa huynh có nguyện ý chỉ điểm một hai chiêu cho tại hạ hay không?” Phương Hiệp trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, ngừng một chút lại tiếp: “Hoa huynh có thể an tâm, tại hạ tuyệt đối không có ý dây dưa vào Tình Kiếm, chỉ đơn thuần là dùng võ kết bạn, mong Hoa huynh không chê mà chỉ giáo!”
Hoa Nhược Hư ngạc nhiên, người trực tiếp như y thật sự là chưa từng thấy qua, vừa gặp mặt đã muốn luận võ xem ra người này hơn phân nửa là một kẻ si mê võ công rồi.
“Phương huynh đã đề cao tại hạ, tại hạ cảm thấy vinh hạnh vô cùng, bất quá ở đây lúc này, tại hạ không cách nào đáp ứng yêu cầu của Phương huynh được.” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một lúc lâu lên tiếng: “Ta bây giờ chỉ muốn ở cùng Hàm Tuyết, mong Phương huynh lượng thứ, ngày sau rảnh rỗi, tại hạ nhất định sẽ đến tìm Phương huynh thỉnh giáo.”
“Thiếu gia, người không cần chiều chuộng Tiểu Tuyết như vậy.” Hàm Tuyết khẽ khàng nói.
“Tiểu Tuyết, muội cũng biết ta vốn không thích tranh đấu với võ lâm mà.” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng thở dài đáp.
“Hoa Nhược Hư, ngươi có biết là ngươi rất dối trá hay không? Ngoài miệng nói không thích tranh đấu với võ lâm nhưng lại có thể một hơi giết chết mấy trăm bang chúng Tiềm Long bang, quả thực đúng là tên đồ tễ giết người không chớp mắt!” Phong Quá Vân ở bên cạnh lạnh lùng tiếp lấy lời.
“Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ. Tiềm Long bang tự chuốc họa vào thân, không oán được ta.” Hoa Nhược Hư lạnh nhạt nói “Bọn chúng có thể đối phó ta, bọn chúng có thể muốn Tình Kiếm, nhưng bọn chúng tuyệt không nên thương hại đến Tiểu Tuyết.”
“Ta thấy ngươi đã giết người thành tánh rồi! Thực tế bây giờ Hàm Tuyết cô nương vẫn bình an vô sự, còn Tiềm Long bang lại gặp họa diệt bang chỉ trong một ngày. Ta nghĩ đây chỉ là một cái lý do giết người mà ngươi cố tìm ra để bao biện!” Phong Quá Vân nói, vẫn lạnh giọng như cũ.
“Ta không cần giải thích nhiều với ngươi làm gì, Hoa Nhược Hư ta hành sự không mong tạo phúc cho mọi người, chỉ mong không thẹn với lương tâm. Bất quá xin hỏi Phong huynh, ngươi hành sự có thể không thẹn với lương tâm mình hay sao?” Hoa Nhược Hư sắc mặt có chút băng lãnh, tiếp tục nói: “Bản thân sao không nghĩ lại xem việc mình làm có đúng hay không lại đi chất vấn người khác! Tại hạ còn có việc, Diệp cô nương, Phương huynh, xin cáo từ!”
“Hay cho câu ‘không mong tạo phúc cho mọi người, chỉ mong không thẹn với lương tâm’ thật là tiêu sái!” Phương Hiệp phát ra thanh âm tán thưởng, “Trên đời thật sự có vài người có thể làm chuyện không thẹn với lòng hay sao?”
“Phương đại ca nói đúng, quả thật không có bao nhiêu người có thể làm được chuyện không thẹn với lương tâm, bất quá Hoa Nhược Hư sát nhân như ma còn hiển nhiên không thẹn với lòng, nếu cứ như vậy chỉ sợ sẽ trở thành một tên ma vương sát nhân mất thôi.” Diệp Vũ Ảnh trong giọng nói tràn đầy lo lắng, ấn tượng của nàng đối với Hoa Nhược Hư xem ra không tốt lắm.
“Diệp tiên tử không cần lo lắng, ta nghĩ Hoa huynh không phải hạng người giết chóc, y có lẽ chỉ là rất đa tình.” Phương Hiệp đối với Hoa Nhược Hư ấn tượng lại không tệ.
“Phương đại ca, huynh thân là đệ tử kiệt xuất nhất của Côn Lôn, không phải chỉ một lòng nghĩ đến võ công hay sao!” Diệp Vũ Ảnh nhẹ thở dài, bàn tay xinh xắn vuốt qua mái tóc trước trán. “Phương đại ca, Phong đại ca, trách nhiệm của võ lâm chính đạo đều ở trên người chúng ta, không nên vì việc tư mà chậm trễ đại sự.”
“Xin Diệp tiên tử yên tâm, chúng ta biết phải làm thế nào!” Hai người kia cùng đồng thanh nói, nhưng suy nghĩ của mỗi người lại không giống nhau.
“Hoa huynh!”
“Hoa đại ca!”
Thanh âm một nam một nữ đồng thời vang lên phía sau Hoa Nhược Hư, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân hình cao lớn tráng kiện cùng một thân ảnh nhỏ nhắn xinh tươi ở bên cạnh, chính là Thiếu Lâm tục gia đệ tử Triệu Trường Không cùng cô em vợ của mình, Nga My tục gia đệ tử Hoàng Oanh Oanh.
Triệu Trường Không sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, không còn vẻ tiều tụy như lần đầu tiên Hoa Nhược Hư nhìn thấy.
“Nguyên lai là là Triệu Huynh cùng Hoàng cô nương, đã lâu không gặp rồi!” Hoa Nhược Hư mỉm cười.
“Hoa huynh khách khí rồi, nhắc đến tại hạ thật là không ý tứ, đại hôn của Hoa huynh tại hạ cũng không thể đến chúc mừng, bất quá không tưởng được ở nơi này có thể gặp gỡ Hoa huynh.” Triệu Trường Không trong giọng nói tràn ngập tiếc ý.
“Triệu huynh có tâm ý như vậy, tại hạ đã cảm kích vô cùng.” Hoa Nhược Hư lại cười nói, đột nhiên sắc mặt khẽ biến. “Đinh đang” mấy tiếng vang lên, trên mặt đất rơi xuống thật nhiều món trang sức, ánh mắt Hàm Tuyết lại khép kín, ngón tay nhỏ bé mềm oặt buông thỏng.
Hoa Nhược Hư ôm lấy thân thể của nàng, xoay người nhặt lên mấy món đồ rơi trên đất, Hàm Tuyết cũng không phải lần đầu tiên như vậy, nàng hiện tại vẫn hay bất ngờ ngủ thiếp đi một cách khó hiểu, hắn nhìn mãi cũng đã quen, bất quá Triệu Trường Không và Hoàng Oanh Oanh bên cạnh lại cảm thấy kinh hãi.
“Hoa huynh, vị cô nương này không sao chứ?” Triệu Trường Không nhịn không được hỏi.
“Không việc gì, nàng mỗi ngày đều như vậy, an tâm, qua vài canh giờ nữa nàng sẽ tỉnh lại thôi.” Hoa Nhược Hư si ngốc nhìn dung nhan kiều diễm của nàng, trong lòng có chút đau xót, Hàm Tuyết mỗi lần rơi vào giấc ngủ thì thời gian lại càng dài thêm, hắn thật không biết đến khi nào thì nàng sẽ ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại nữa…..
“Hoa đại ca, cô ấy có phải là Hàm Tuyết tỷ tỷ không?” Hoàng Oanh Oanh bước đến bên cất tiếng hỏi, Hoa Nhược Hư gật gật đầu.
“Hoa huynh, chẳng lẽ không cách nào chữa khỏi loại bệnh trạng này cho Hàm Tuyết cô nương hay sao?” Triệu Trường Không ngập ngừng hỏi.
“Ta nhất định sẽ tìm ra được biện pháp.” Hoa Nhược Hư ngữ khí kiên định, bất quá trong lòng hắn hiểu rõ, hắn nói câu này cũng chỉ là an ủi chính mình mà thôi.
“Đúng rồi, Hoa huynh, huynh cùng Diệp tiên tử quen nhau à?” Triệu Trường Không dường như nhớ ra điều gì đó liền cất tiếng hỏi.
“Diệp tiên tử?” Hoa Nhược Hư khẽ sững sờ.
“Vừa rồi lúc ta nhìn thấy Hoa huynh, huynh không phải ở cùng một chỗ với Diệp tiên tử hay