“Tiểu Tuyết, nàng an tâm, ta không sao” Nhược Hư miễn cuỡng cười, trong lòng thầm nói: “Tiểu Nguyệt, nàng an tâm, nếu ta thoát được kiếp nạn này, sẽ có ngày ta giúp nàng lấy lại công bằng. Trương Liệt ơi là Trương Liệt, ta nhất định không tha cho ngươi”. Ý nghĩ coi thường chuyện sống chết trong lòng Nhược Hư trong phút chốc đã bị quét sạch, lòng hắn lúc này chỉ còn lại một nguyện vọng duy nhất, hắn muốn sống cho thật tốt, hắn còn nhiều việc vẫn chưa làm.
“Ta muốn đoạt sư tỉ trở về, ta muốn giúp Tiểu Nguyệt báo thù, nhưng mà, ta làm sao thực hiện được đây?” trong lòng Nhược Hư có chút rối ren, nhưng tình hình hiện tại không cho phép hắn suy nghĩ nhiều .
“Không biết Hứa công tử suy nghĩ thế nào? Phải chăng đã đồng ý cho tại hạ mượnTình Kiếm?” giọng nói Phương Phi Long ra chiều mềm mỏng, vẻ như rất khách khí nhưng thật chất lại đang ẩn tàng sự uy hiếp.
“Ta chỉ là một thư sinh, vốn chẳng liên quan gì đến chuyện trong võ lâm, Tình kiếm đối với ta vốn cũng chẳng có tác dụng gì, nếu Phương bang chủ muốn mượn, tất nhiên là được.” Nhược Hư đột nhiên lạnh nhạt cười nói.
“Thiếu gia, người…..” Hàm Tuyết không ngờ Nhược Hư lại nói vậy, có phần không hiểu, Nhược Hư khẽ nhìn nàng, trong ánh mắt có một chút nghiêm nghị tỏ ý không muốn nàng nói tiếp, Hàm Tuyết yên lặng cúi đầu.
“Hứa công tử quả là dễ chịu, Phương mỗ xin được kết bạn với ngài.” Trong giọng nói của Phương Phi Long tràn ngập vui sướng, ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam.
“Nhưng Phương bang chủ có điều không biết, Tình Kiếm hiện không có ở đây mà được chôn dấu tại một nơi khác. Nếu Phương bang chủ có thời gian hãy cùng tại hạ đi đến chỗ ấy vậy?” Nhược Hư nhìn bộ dạng tham lam của Phương Phi Long, trong lòng có chút ác cảm, nhưng vì nghĩ đến đại cuộc, trên mặt khẽ lộ nét cười nhạt.
“Đương nhiên là được, vậy chúng ta sẽ cùng Hứa công tử đi một chuyến” Hắn e chậm tất sinh biến, dĩ nhiên là phải càng nhanh càng tốt.
Nhược Hư chẳng nói thêm gì nữa, đi trước dẫn đầu, tiếp sau là Hàm Tuyết đi theo bên mình, đề phòng có biến cố gì xảy đến. Phương Phi Long và Kim Đồng Ngọc Nữ cũng khẩn trương theo sau hai người họ.
“Công tử, trong tối hình như có rất nhiều người theo chúng ta.” Hàm Tuyết nói nhỏ với Nhược Hư, Nhược hư khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu tình thế. Tuy không thể phát hiện được như Hàm Tuyết, nhưng hắn có thể tưởng tượng, những người mong muốn có Tình Kiếm tuyệt không phải chỉ có mỗi mình Phương Phi Long. Phương Phi Long có thể tìm ra hắn, thì những người khác cũng sẽ nhanh chóng tìm đến. Vừa rồi hắn và Phương Phi Long trò chuyện đã mất một khoảng thời gian, tuy không lâu, nhưng cũng đủ để cho những kẻ khác tìm đến. Trong lòng hắn có chút vui mừng, vì sắp đạt được kết quả mình mong muốn.
Trong lòng Hàm Tuyết lo lắng không thôi. Mỗi Tiềm Long bang thôi đã đủ khiến nàng đau đầu rồi. Tiềm Long Bang cũng là một đại bang phái trong hắc đạo, đệ tử vô số, phân bố rộng khắp trung nguyên. Phương Phi Long lại là nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, dưới tay hắn có Kim Đồng Ngọc Nữ, uy danh lừng lẫy, hai người liên thủ tạo thành uy lực vô biên, có thể nói là mạnh hơn cả Phương Phi Long.
“Hứa Công tử, còn bao xa?” Phương Phi Long thấy Nhược hư có phần chậm chạp, trong lòng không khỏi nôn nóng.
“Phương Bang Chủ, sắp tới rồi.” Nhược Hư bình tĩnh nói, “bất quá tại hạ không biết võ công, nên chẳng có cách gì đi nhanh được, xin đừng trách”
“Chẳng lẽ Phương bang chủ lo sợ thiếu gia nhà ta đi sai đường hay sao?” Hàm Tuyết nói mỉa.
“Nào có nào có, cô nương nói đùa rồi.” Trên mặt Phương Phi Long lộ ra nét cười gian trá.
Hàm Tuyết hừ nhẹ một tiếng, chẳng nói thêm gì nữa, trong lòng mong ngóng tiểu thư mau mau xuất hiện.
Dựa vào trí nhớ kinh người của mình, Nhược Hư không phải qua những đường núi vòng vèo, hiểm trở mà dẫn mọi người đi một mạch đến vách núi nơi Giang Thanh Nguyệt gặp nạn. Trên đường đi, hắn chẳng chút do dự, bởi vậy sự nghi ngờ trong lòng Phương Phi Long đã giảm đi không ít.
Nhược Hư lẳng lặng đứng bên vách núi, gió núi thổi đến, hắn khẽ rùng mình, thân hình ốm yếu cũng đung đưa theo gió gây cho người ta cảm giác lúc nào hắn cũng có thể bị gió thổi đi. Hàm Tuyết vội đưa tay đỡ hắn, trong lòng có chút lo lắng: có khi nào thiếu gia lại làm chuyện dại dột hay không? Nghĩ tới đây, nàng bất giác xiết chặt tay hơn.
Một đôi thiếu niên áo trắng nép mình bên nhau , vạt áo phất phơ bay bay, so với nam thanh nữ tú còn có vẻ thần tiên thoát tục hơn. Trong lòng đôi Kim Đồng Ngọc Nữ theo sau Phương Phi Long cũng dâng lên một loại cảm giác tự ti. Khí chất trên mình của Nhược Hư và Hàm Tuyết họ không thể có được.
Lúc này Hàm Tuyết đã quên đi bản thân đang lâm vào hiểm cảnh, trong lòng nàng dâng lên một niềm hạnh phúc không tên. Nếu thời gian có ngưng lại, nàng nguyện cùng vị thiếu gia yêu quý của mình vĩnh viễn bên nhau, vĩnh viễn giữ lại thời khắc này. Hiện tại, chỉ có nàng thuộc về thiếu gia mà thôi.
Phương Phi Long rốt cuộc không nhịn được nữa, nhìn lại đôi Kim Đồng Ngọc Nữ phía sau, phát hiện ánh mắt bọn họ như có chút si mê. Hắn lạnh lùng quát một tiếng bừng tỉnh bọn họ, cũng để làm Hàm Tuyết giật mình.
“Công tử, Tiểu Tuyết nếu có thể cùng chết với người, cuộc đời này đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.” Hàm Tuyết nhỏ nhẹ nói, sau cùng nàng đã thổ lộ được tiếng lòng của mình.
Trong lòng Nhược Hư cũng thấy ấm áp lên đôi chút, hắn tịnh không ngốc nghếch, ngược lại rất thông minh. Mấy ngày nay ở cùng Hàm Tuyết, hắn cũng đã lờ mờ hiểu được tâm ý của nàng đối với mình. Mặc dù trong lòng hắn, ngoài sư tỷ ra chẳng còn ai, nhưng khi nghe Hàm Tuyết thổ lộ nguyện cùng mình đồng sinh cộng tử, hắn cũng bị mối tình si của nàng làm cho cảm động.
"A đầu ngốc, chúng ta làm sao mà chết được chứ?" Nhược Hư nói nhỏ vào tai nàng, miệng cười mỉm, tay khẽ vuốt tóc nàng an ủi.
"Hứa công tử, cũng đến lúc nói ra Tình Kiếm được chôn ở nơi nào rồi chứ?" Phương Phi Long phá vỡ không khí lãng mạn giữa hai người, kết quả khiến cho từ đấy về sau, Hàm Tuyết rất hận hắn, bởi nàng hiểu lần này trôi qua không biết khi nào mới được cùng thiếu gia trải qua những giây phút đẹp đẽ như thế, hoặc giả, kiếp này đã không có khả năng rồi.
"Phương bang chủ, thật ra Tình Kiếm chỉ ở gần đây, nhưng không rõ là Phương Bang Chủ muốn ta nói ra hay chỉ nói với mỗi mình ông?" Nhược Hư vừa nói vừa cười nhẹ.
"Dĩ nhiên là..." Phương Phi Long còn chưa nói xong đã bị người khác cướp lời.
"Đương nhiên là nói lớn ra để cho mọi người ở đây ai cũng có thể nghe rồi." Ai đó nhanh chóng lên tiếng, lời còn chưa dứt, mọi người chỉ thấy loé lên một vầng lam ảnh, trước mặt lại có thêm một người nữa.
Một gã thanh niên trên dưới hai mươi tuổi, mình mặc nho sam xanh da trời, trông cách ăn mặc thì cũng là một trang thư sinh, trên tay cầm một cây quạt giấy lấp lánh ánh vàng, phong tư bất tục, trên khoé miệng còn lưu nét cười nhưng cũng không phải cười.
"Này, ta nói mọi người cùng ra đi, việc gì phải nấp ở phía sau? Nếu quả Tình Kiếm ở đây, mọi người nên nghĩ cách phân chia thế nào cho hợp lý? Mọi người nói có phải không?" thanh niên áo xanh hướng về bốn phía, cao giọng nói to.
Lời vừa hô ra, quả thật hiệu quả, thoáng chốc đã loạc xoạc nhảy ra rất nhiều người, vách núi vốn hoang vắng bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên. Từng cặp mắt đầy vẻ tham lam trừng ra nhìn hai người Nhược Hư và Hàm Tuyết
"Phải chăng Hoa công tử cũng vì Tình Kiếm mà đến?" trong lòng Phương Phi Long đã thầm mắng người này không biết bao nhiêu lần, nhưng lại không dám đắc tội với hắn, cho nên hắn ngoài mặt tỏ vẻ tươi cười còn hai tay thì chắp lại.
"Đương nhiên, đương nhiên, ở đây có ai không vì Tình Kiếm mà đến chứ?" Hoa công tử thuận miệng nói, vừa nói vừa nhìn ra bốn phía, đột nhiên ha hả cười to, "thật ra, ta cũng chỉ muốn nhìn thử Tình Kiếm thôi, các người không cần lo lắng như vậy, ta không định tranh giành cùng các người. Ôi, Hoa Phi Hoa ta, mặc dù không phải hạng tử tế gì, nhưng cũng biết rằng cướp bóc là không đúng, cho nên, các ngươi hãy yên tâm, ta nhất định không tranh đoạt."
Mọi người tựa hồ đều cùng lúc thở phào, hắn lại nói thêm một câu: "Ta ghét nhất là bị người khác cướp đồ vật", câu nói này dường như đánh trúng tim đen của một nửa số người có mặt.
Trong võ lâm có hai câu thoại, gọi là "Hoa Sơn nhất điều lộ - Phong Hoa Tuyết Nguyệt tàn", trong đó, Hoa Sơn tức ám chỉ Hoa Sơn phái, còn Phong Hoa Tuyết Nguyệt thì ám chỉ về tứ đại gia tộc trong võ lâm hiện thời: Phong - Hoa - Tuyết - Nguyệt. Hàm ý trong hai câu thoại này đa số người trong võ lâm đều hiểu rõ. Đại khái muốn nói rằng nếu đắc tội với Hoa Sơn còn có một con đường thoát, còn nếu đắc tội với tứ